Gió lạnh đêm đông thổi qua giữa sân.
Thịnh Tường ngơ ngác nhìn Thẩm Ngôn Lễ ở trước ngực, không nói gì một hồi lâu.
Một lúc sau, hàng mi dài của cô hơi cụp xuống.
Hai má phớt hồng, sau đó nhanh chóng lan ra như ráng chiều.
Cô gái vẫn giữ nguyên tư thế lau vết thương cho Thẩm Ngôn Lễ như lúc trước, cổ tay mảnh khảnh của cô cứ duỗi ra như thế, nhất thời quên đặt xuống.
Thẩm Ngôn Lễ chăm chú nhìn cô, nắm lấy tay cô rồi buông ra: "Hiểu không, chỗ đó rất đau."
Thịnh Tường cắn môi một lúc lâu.
Sau đó, cô mới gật đầu nhẹ nhàng đầy kiên định.
Cô gái không nói thêm lời dư thừa nào nữa mà tập trung làm những việc khắc phục hậu quả liên quan cho Thẩm Ngôn Lễ.
Một người nheo mắt, một người hết sức tập trung.
Họ không nhìn nhau, nhưng trong đêm nay, họ lại được bao bọc trong sự im lặng ngầm hiểu.
Đúng lúc này, một tiếng va chạm khe khẽ đột nhiên vang lên ở góc sân hẻo lánh.
Sau đó là tiếng của Tiêu Tự và Ứng Đào trách cứ nhau.
"Cậu làm gì thế, đụng vào đầu tôi rồi."
"Ai đụng cậu chứ!"
"Ứng Đào, mẹ kiếp, đầu cậu làm bằng đá hay gì."
"Còn cậu thì sao? Đầu cậu rỉ sét à?"
Thấy Thẩm Ngôn Lễ và Thịnh Tường đang nhìn sang đây, hai người đang nhìn trộm rối rít bảo nhau im lặng, sau đó nở nụ cười gượng gạo khó xử.
"Các cậu cứ tiếp tục đi, tiếp tục đi!"
Thịnh Tường đứng lên, hiếm khi thấy cô bày tỏ thái độ trong tình cảnh như vậy: "Không tiếp tục nữa, vì tớ làm xong rồi."
Sau khi thu dọn một lúc, Thẩm Ngôn Lễ và Tiêu Tự đã định bụng rời đi.
Trước khi rời đi, Thẩm Ngôn Lễ hỏi cô: "Sau này nếu xảy ra chuyện như vậy nữa, cậu phải gọi điện cho tôi. Nhớ báo cáo chuyện xảy ra ngày hôm nay với bí thư, lần này dù có thế nào đi nữa cũng không thể bỏ qua cho Hà Phương Chu."
Thịnh Tường gật đầu, Ứng Đào nghe xong lại tỏ ra khó hiểu: "Hả? Nói đến đây lại thấy kỳ quái, rõ ràng tôi nghe người của Hà Phương Chu nói các cậu đang ở trụ sở huấn luyện mà, sao vừa rồi lại đến đúng lúc như vậy?"
Chẳng lẽ nam thần đã phát triển kỹ năng bay!
Tiêu Tự xoay chìa khóa trong tay, giành trả lời trước: "Như thế không phải vừa hay sao? Sau khi anh Thẩm bay thử xong, tôi tới tìm cậu ấy để về ký túc xá. Vốn dĩ cũng định sang bên này, nhưng có một bạn nam thấy các cậu gặp chuyện ở sân bóng rổ bên kia nên gọi điện cho tôi."
Lúc này, Tiêu Tự nghiêm mặt lại và nói: "Em Tường này, về sau nên cẩn thận một chút. Dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên Hà Phương Chu làm như vậy."
Thịnh Tường vẫn đang nghĩ cái gì mà "Đây không phải là lần đầu tiên", chợt nghe thấy anh ta tức tối nói thêm: "Mẹ nó chứ, tên khốn này thật vô liêm sỉ, lần trước cậu ta cũng nói cậu như vậy ở sân tập và bị cậu Thẩm của chúng ta xử một cách dễ dàng. Lần này cậu ta còn dám khiêu khích, đúng là bị điên rồi."
Lần trước ở sân tập...?
Cô cũng có mặt ngày hôm đó.
Những nghi ngờ vừa rồi của Thịnh Tường đột nhiên trở nên rõ ràng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!