Khoảnh khắc sắp chia tay vừa hay là lúc bọn nhỏ phải đi học.
Vì tránh gây phiền hà, Thịnh Tường và Thẩm Ngôn Lễ cùng đến tạm biệt người dân trong thôn rồi chuẩn bị bắt đầu hành trình quay về Đại học Hàng không vũ trụ.
Lê Nghệ thấy sắc mặt và tâm tình của Thịnh Tường giống hệt như lúc trước khi đi, bà ấy chắc mẩm mấy ngày qua cô sống ở đó không đến nỗi nào, bèn kéo cô hỏi đông hỏi tây.
Thịnh Tường không cảm thấy phiền chút nào, cô kể cho bà ấy nghe về những thứ mình cảm thấy mới lạ và thú vị trong chuyến đi.
Tất nhiên, cô không thể kể chi tiết về những khoảnh khắc khó nói thành lời.
Rõ ràng chỉ mới qua mấy ngày mà tâm trí cô dường như đi qua mười tám cửa ải, sắp độ kiếp đến nơi.
Còn để lại cả di chứng…
Những ngày sau đó lúc Thịnh Tường đi ngủ, cô cứ cảm thấy bản thân như vẫn ở thôn Vân Hội, còn cả sau núi, còn cả… Gian nhà gỗ kia nữa.
Bên tai dường như có tiếng ván gỗ bị gõ phát ra tiếng lộc cộc.
Mỗi khi mở mắt tỉnh dậy, nhìn về phía cửa sổ bên cạnh, Thịnh Tường mất một lúc mới ý thức được bản thân đã về đến nhà rồi, về đến kí túc xá của Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài.
Cuộc sống vẫn sẽ tiếp tục, Thịnh Tường tin chắc là như vậy.
Nhưng đồng thời trong lòng cô cảm thấy vào một ngày nào đó trong tương lai, cô chắc chắn sẽ còn quay lại thôn Vân Hội một lần nữa để thực hiện những mong muốn ở đáy lòng.
Ngày sau sẽ gặp lại.
…
Phải học bù những tiết đã nghỉ, Thịnh Tường bận luôn chân luôn tay, tối rồi mà cô vẫn còn ở lại học.
Vất vả lắm mới có ngày hôm nay được rảnh rỗi, Lê Nghệ và Ninh Viễn Tuyết ra ngoài, cô ở lại giúp trông tiệm thêu, nhân tiện tán gẫu với Ứng Đào qua ăn cơm chực.
Không lâu nữa là đến kỷ niệm một trăm năm thành lập trường.
Năm nay chắc chắn sẽ có pháo hoa, Lê Nghệ tiện thể làm những túi may mắn kiểu dáng gần giống nhau, bà ấy thêu thêm logo trường Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài lên đó, buôn bán khá là đắt hàng.
Đến tối, trong tiệm có một vị khách không mời mà đến.
Ứng Đào ngước mắt lên nhìn rồi lén lút kéo ống tay áo của Thịnh Tường.
Thịnh Tường cũng ngước mắt nhìn sang, cô cảm thấy chàng trai này trông khá là quen.
Ứng Đào đứng chắn tượng trưng trước người Thịnh Tường, cô ấy khẽ nhắc nhở: "Là đàn anh ở Phương Viên đấy."
Cô ấy chưa nói hết câu, Thịnh Tường đã nhớ ra, hóa ra là người đó.
Lúc trước đàn anh táy máy tay chân còn bây giờ trở nên khúm núm, khom người run rẩy.
So với lần trước đó, ánh mắt anh ta có vẻ lảng tránh.
Nhưng sắc mặt vẫn đỏ bừng như cũ, khi nhìn thấy Thịnh Tường, ánh mắt anh ta gần như lộ rõ sự tham lam.
Anh ta si mê ngắm nhìn nhưng bước chân lại do dự, không dám tiến về phía trước.
Ngay khi Thịnh Tường chuẩn bị đuổi người, trong cửa hàng lại có vài người đi vào.
Hà Phương Chu dẫn theo đám đàn em, lúc vào trong anh ta tiện tay đóng cửa tiệm lại, nhóm người đứng đầy tiệm thêu.
Đám đàn em đi vào bên trong nhìn xung quanh, sau đó nói khẽ bên tai Hà Phương Chu: "Anh Chu, đã hỏi thăm rồi, đám Thẩm Ngôn Lễ vẫn đang ở bên trụ sở huấn luyện để vội vàng chuẩn bị cho lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, không thể đến đây ngay đâu, anh cứ thẳng tay đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!