Chương 44: (Vô Đề)

Thẩm Ngôn Lễ cõng Lâm Hổ đi về phía Thịnh Tường, anh bước từng bước lại gần cho đến đứng trước mặt cô.

Thẩm Ngôn Lễ cụp mắt, gương mặt mờ ảo không rõ biểu cảm do đi ngược sáng trở nên rõ ràng hơn ở khoảng cách gần.

Nhìn gần mới thấy trên lông mi Thịnh Tường dính đầy đốm trắng, hàng mi run lên khiến chúng dần dần biến mất.

Gương mặt cô gái bị tuyết bao phủ trắng đến mức trong suốt, đôi mắt long lanh tựa như có sương mù, nụ cười nở rộ trên môi cô giữa màn đêm chẳng mấy ấm áp này.

"Cậu mới khóc à?" Anh nghiêng mặt, nhìn cô đầy ẩn ý.

Khóe miệng cong lên của Thịnh Tường hạ xuống, cô vô thức phản bác: "Tôi nào có khóc…"

"Thế à?" Thẩm Ngôn Lễ đáp lời, ánh mắt nhìn từ trên xuống dưới một phen rồi dừng lại ở cánh môi đỏ thắm của cô gái: "Vậy cậu tìm tôi bao lâu rồi?"

"Thật ra…"

Thịnh Tường đáp lời, cô khựng lại một chút rồi nói tiếp: "Vẫn ổn."

Tuyết vẫn rơi, phủ lên bờ vai họ. Tiếng nói chuyện của hiệu trưởng và người dân trong thôn quanh đó vang lên, chỉ có hai người vẫn đứng đối diện với nhau, lặng im nhìn đối phương.

Trong một thoáng, ngay khi Thẩm Ngôn Lễ mở miệng định nói gì đó thì một giọng nói trẻ con vang lên: "Em vẫn còn ở đây đấy… Hai người có thể đợi lát nữa hẵng nói chuyện được không?"

Lâm Hổ dựa trên vai Thẩm Ngôn Lễ chẳng biết đã tỉnh lại từ lúc nào, cậu bé đảo mắt nhìn hai người.

Hết nhìn bên này lại nhìn sang bên kia.

Đôi mắt cứ đảo qua đảo lại xung quanh.

Thẩm Ngôn Lễ quay đầu, liếc cậu bé rồi nói: "Hai người bọn anh muốn nói gì thì nói, chẳng lẽ còn phải để ý xem em có ở đây không à?"

Lâm Hổ khịt mũi một cái, bắt đầu chơi xấu, hai chân cậu bé khua khoắng loạn xạ bên cạnh người Thẩm Ngôn Lễ.

"Thả em xuống, mau thả em xuống."

Thẩm Ngôn Lễ cũng không ép cậu bé, anh lập tức thả Lâm Hổ xuống.

Chẳng qua tiếng gào ban nãy của cậu bé cũng đã bị đám người xung quanh nghe thấy. Hiệu trưởng với vẻ mặt sa sầm lập tức bước sang bên này.

Lâm Hổ muốn chạy trốn bị bắt lại và phải đối diện với một trận đòn, cậu bé bị bắt nằm trên đùi hiệu trưởng, theo tiếng "bốp bốp" liên tục vang lên, mông cậu nhóc suýt thì bị đánh cho nở hoa.

"Thằng nhãi ranh, em có biết là hôm nay các thầy lo lắng cho em đến mức nào không hả? Bao nhiêu người đi tìm em, chỉ sợ em gặp nguy hiểm! Em thì giỏi rồi, ngủ trong hang động!"

Đám người bọn họ tìm dọc theo con đường về nhà của Lâm Hổ.

Nhưng không hề tìm thấy bóng dáng cậu bé, lục soát khoảng hai lần cũng không thấy đâu, gào gọi tên cậu bé gần như khàn cả giọng.

Trong lúc đó Thẩm Ngôn Lễ đã đề nghị đến tìm chỗ mấy cây vải dại xem sao.

Thế nhưng, bọn họ đã lùng tìm bên đó vẫn không có kết quả, cuối cùng bọn họ nhìn thấy cậu bé thì cậu đã được Thẩm Ngôn Lễ cõng trên vai.

Nghe nói tìm được cậu bé trong hang núi, lúc đó nhóc ngủ say.

Làm sao có thể không khiến người ta tức giận cho được?

"Em không hề cố tình!" Lâm Hổ bị đánh đến mức khóc lóc thảm thiết: "Trên đường đi học về em thấy có cây hạt dẻ nên muốn hái một ít cho cô giáo Thịnh và bà nội ăn, ai dè bị té đau quá! Nhưng trời vừa lạnh vừa mưa nên em mới nghĩ ở tránh trong động một lát, cuối cùng ngủ quên mất."

Lúc này, giọng Lâm Hổ gào khóc inh ỏi: "Nhưng mà trong động ấm quá…. Hu hu hu… Hu hu…"

Cậu bé giật mình tỉnh dậy, mở mắt ra đã thấy Thẩm Ngôn Lễ, đúng là vừa mừng vừa sợ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!