Chương 43: (Vô Đề)

Sáng nay, hiệu trưởng phải kiểm điểm những học sinh tối hôm qua ở lại trong ký túc xá phòng học, nên cũng nhân tiện hỏi thăm Lâm Hổ.

Nhưng mà bạn cùng lớp Lâm Hổ đều rối rít lắc đầu, nói là buổi sáng không thấy cậu bé đến trường học.

Theo lý thì trời mưa to như vậy, cậu bé không đi học cũng là chuyện bình thường, đi học lại rồi giải thích sau cũng được.

Nhưng hiệu trưởng lại gặp trúng thôn dân đi đưa củi cho bà nội Lâm Hổ.

"Hai em có chắc chắn là tối hôm qua đã đưa nhóc ấy đến tận nơi rồi không?" Hiệu trưởng nhìn về phía Thịnh Tường và Thẩm Ngôn Lễ.

"Chắc chắn ạ, nhóc ấy còn giữ hai bọn em ở lại ăn cơm." Thịnh Tường hồi tưởng: "Em có dặn dò nó, nếu thời tiết xấu quá thì ngày hôm sau nó không cần đến trường."

Hiệu trưởng nghe xong, thở dài: "Hầy, thằng nhóc Lâm Hổ này rất bướng bỉnh. Mấy năm qua, cho dù là lúc tuyết rơi dày, nó cũng vẫn đi học đầy đủ, không hề vắng mặt ngày nào, chưa nói tới tối hôm qua chỉ là mưa to, cho dù có là mưa đá, nó cũng sẽ không nghỉ học."

Bây giờ cậu bé vừa không ở nhà, cũng không đến trường.

Dường như tình hình này đang có xu hướng vượt ra ngoài tầm kiểm soát.

Các giáo viên đang ngồi lập tức trở nên căng thẳng.

Mưa lớn vẫn còn đang kéo dài, đường núi lại khó đi, lỡ như trên đường...

Có một thầy giáo đứng lên: "Thế giờ phải làm sao đây?"

"Buổi chiều bọn trẻ còn phải lên lớp nữa, mọi người không thể đi hết. Cậu, cậu  theo tôi đi tìm Lâm Hổ trước đã."

Hiệu trưởng vẫy tay, gọi thầy giáo đi theo, nhanh chóng cầm ô chạy ra cổng trường.

Bóng dáng ông ấy biến mất trong ngọn núi thăm thẳm.

Thịnh Tường đứng lên, im lặng nhìn ra ngoài.

… 

Buổi chiều, sau khi xong hai tiết học, Thịnh Tường vẫn cảm thấy trong lòng vô cùng bồn chồn.

Cô sửa sang lại tài liệu lên lớp. Thịnh Tường vừa bước đến văn phòng, thì đã thấy một cô giáo vẫy tay với cô.

"Mấy người hiệu trưởng vẫn chưa về, vừa rồi lại có hai người nữa đi ra ngoài, cùng đi tìm."

Thịnh Tường gật đầu, cô nghe đến đó dừng một chút, cô liếc nhìn, rồi dò xét một lượt: "Thẩm Ngôn Lễ đi đâu rồi ạ?"

"Hả, em nói cái cậu đi cùng em à? Vừa rồi cậu ấy đi theo một thầy giáo khác ra ngoài tìm người rồi."

Thịnh Tường gật đầu một cái rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thật ra mưa đã dần dần nhỏ đi rồi nhưng có lẽ là vì trong núi quá lạnh, cho nên trong cơn mưa còn lấm tấm một vài mảnh băng vụn.

Băng vụn rơi trên mặt đất bằng phẳng, chỉ chốc lát sau đã tạo thành một lớp mỏng.

Nhà của Lâm Hổ ở tít đầu kia của thôn Vân Hội, việc tìm kiếm dọc đường như thế này thực sự là cả một "công trình lớn".

Bọn họ gần như là đang tìm kiếm một cách mù quáng.

Cô giáo gọi điện thoại cho hiệu trưởng, vốn muốn hỏi xem tiến triển của cuộc tìm kiếm nhưng trên màn hình lại cho thấy đối phương đang bận, không tiếp cuộc gọi của cô ấy.

Thịnh Tường kiên nhẫn đợi một lúc, rốt cuộc cô không thể ngồi yên được nữa.

Cô cầm ô, nhấc chân bước ra ngoài.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!