Chương 42: (Vô Đề)

Thật ra thì Thịnh Tường vốn không hề nghĩ đến phương diện sâu xa hơn.

Nhưng mà cách Thẩm Ngôn Lễ dùng từ thì lại chẳng đứng đắn tẹo nào... Cái gì mà xấu hay không xấu chứ.

Cô không tiếp tục vấn đề này nữa, chỉ nói: "Cậu có muốn dùng máy sấy tóc không?"

Thịnh Tường ngước mắt nhìn mái tóc rũ xuống của anh, tóc anh vẫn còn đang nhỏ nước.

"Tóc tôi sắp khô rồi." Thẩm Ngôn Lễ tiến lên vài bước, sau đó anh ngồi ở cuối giường, một tay anh nắm chặt khăn mặt: "Quan trọng là tôi không có tay để cầm máy sấy, hay là cậu giúp tôi được không?"

"…"

Như này mà nói là không có tay à?

Dù thế nào nữa Thịnh Tường cũng vẫn cảm thấy, bây giờ anh đang cố ý.

… 

Dường như hôm nay Thẩm Ngôn Lễ cũng qua loa hơn bình thường.

Ngay cả động tác đóng cửa và lên giường, anh cũng làm rất tùy tiện.

Giường gỗ cũ kỹ vốn không chịu nổi tác động mạnh, lập tức vang lên tiếng "két".

Sau khi anh nằm lên, chiếc giường còn rung lắc hai cái.

Anh ở cách một tấm ván gỗ, hướng về phía cô mà gọi: "Thịnh Tường."

Cô gái không trả lời, nhắm hờ mắt chuẩn bị ngủ.

Ngay sau đó, lại lần nữa vang lên tiếng: "Thịnh Tường."

Trong lòng cô cứ cảm thấy giằng xé, mà lại còn bị hành động đó của Thẩm Ngôn Lễ làm phiền, khiến cho cô dù có cố như thế nào cũng không thể ngủ nổi.

Thịnh Tường gần như thở dài: "Thẩm Ngôn Lễ, sao cậu cứ gọi tôi hoài vậy?"

Giọng nói của anh lập tức truyền qua tấm ván, cứ ong ong không thể nghe rõ, âm thanh cũng trở nên hơi mơ hồ.

"Tại vì tôi muốn nên tôi gọi thôi."

Thịnh Tường xoay người, cô dứt khoát quay mặt về phía tấm ván gỗ, nói với người ở bên kia.

"Cậu nói gì cho có lý chút được không…" 

Hình như Thẩm Ngôn Lễ cũng đang xoay người, nằm đối diện tấm ván gỗ, anh trả lời rất nhanh: "Nếu mà nói chuyện trước mặt cậu thì tôi chịu đấy."

Anh vừa nói dứt lời, hai người đều trở nên yên lặng.

Bầu không khí xa lạ mà quen thuộc lại bắt đầu bao phủ hai người, toàn thế giới tựa như chỉ còn lại vách ngăn là tấm ván gỗ trước mắt này.

Cơn mưa ngoài kia dần dần lớn lên, không ngừng đập vào cửa sổ.

Trong hơi thở của Thịnh Tường tràn ngập mùi hương trên người Thẩm Ngôn Lễ.

Dường như cô có thể mô tả được cả ánh mắt anh nhìn cô giờ phút này.

Một lát sau, Thẩm Ngôn Lễ chậm rãi lên tiếng.

"Thịnh Tường, vì sao cậu cứ trốn tôi thế?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!