Chương 41: (Vô Đề)

Các thầy giáo và hiệu trưởng đều đi đưa mấy nhóc gần nhà về rồi. Thịnh Tường vốn định ở lại đây hỗ trợ sắp xếp vấn đề chỗ ở cho mấy học sinh nhà khá xa thì chợt liếc thấy khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó của Lâm Hổ.

Cậu bé kéo kéo ống tay áo cô: "Cô Thịnh ơi, em muốn về nhà bây giờ."

Thịnh Tường biết nhà Lâm Hổ cách đây rất xa, ít nhất phải đi hai tiếng đồng hồ đường núi lận. Cô bèn ngước mắt liếc nhìn bầu trời sắc trời ngoài cửa sổ: "Không được đâu, em thấy bầu trời bên ngoài không? U ám đáng sợ chưa kìa, nghe nói lát nữa có thể sẽ có tuyết rơi, thậm chí là mưa đá nữa. Bây giờ em đi về thật sự rất nguy hiểm."

Cô tưởng Lâm Hổ không quen nên xổm xuống an ủi cậu bé: "Tối nay cô và thầy Thẩm cũng sẽ ở lại chỗ này cùng các em, như vậy có được không?"

Lúc này Thẩm Ngôn Lễ đang ngồi bên cạnh Thịnh Tường. Thấy Lâm Hổ như vậy, anh cũng không nói gì.

"Không được... Không được..." Lâm Hổ vẫn lắc đầu nguầy nguậy, nói sao cũng không chịu ở lại.

Có cô giáo chạy qua hỏi thăm: "Lâm Hổ, em sao vậy?"

"Cô ơi! Em muốn về nhà!" Giọng nói của Lâm Hổ nghe cực kỳ nôn nóng.

"Nhóc con này, em cứ đòi về nhà ngay lúc này làm gì vậy hả? Nghe cô, ở lại trường một đêm thôi."

Lâm Hổ vẫn lắc đầu, lần này trong giọng nói đã có chút nức nở nghẹn ngào: "Nhưng bà nội còn đang ở nhà chờ em. Bà ở nhà một mình, nếu buổi tối còn có tuyết rơi và mưa đá mà em không về sợ là bà sẽ sợ!"

Trước đó đã nghe cậu bé treo bà nội trên miệng nói chuyện rồi nhưng giờ mọi người mới biết hoá ra trong nhà cậu bé chỉ còn bà nội.

Lâm Hổ vừa dứt lời, mấy người xung quanh đều không lên tiếng nữa.

Hồi trước ba mẹ Lâm Hổ vào thành phố làm việc, bao nhiêu năm qua số lần trở về chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Nghe nói mấy năm nay có thêm đứa con nhỏ bên đó rồi nên lại càng thờ ơ với Lâm Hổ, thế nên chỉ còn cậu bé và bà nội sống nương tựa lẫn nhau trong thôn Vân Hội.

Thấy các thầy cô xung quanh không lên tiếng, cậu bé lại nhìn ngó bên ngoài rồi nói: "Em thì sao cũng được, em tên là Lâm Hổ mà, hổ là con cọp đấy, em phải bảo vệ bà nội, em phải đi về!"

Dù sao thì cậu bé cũng còn nhỏ, hiện tại chỉ biết chăm chăm sốt ruột lo lắng cho bà nội nên không khống chế được tâm trạng nữa.

Mặc dù không kìm được tiếng khóc nghẹn ngào nhưng Lâm Hổ vẫn cố gắng nén xuống, ai ngờ lại phản tác dụng, khóc còn dữ hơn. Cậu bé nhếch nhác giơ mu bàn tay lên lau nước mắt.

Vừa dứt lời Lâm Hổ đã nhấc chân lên muốn vọt ra ngoài nhưng lại bị một người chặn lại.

Thẩm Ngôn Lễ đứng dậy khỏi chỗ: "Lâm Hổ, em chờ chút, thầy đưa em về."

Lâm Hổ đang khóc mặt dính đầy nước mắt nước mũi lại chợt nghe thấy câu này. Cậu bé ngước lên nhìn Thẩm Ngôn Lễ với vẻ không thể tin nổi.

Thẩm Ngôn Lễ giơ tay quay đầu Lâm Hổ về lại vị trí vừa rồi sau đó nói với cô gái trước mặt mình: "Cậu ở bên này cũng chú ý an toàn, tôi sẽ đưa cậu bé về nhà."

Động tác của hai người cực kỳ nhanh, mới đó đã chạy thẳng ra cửa rồi.

Thịnh Tường còn chưa kịp nói chuyện đã thấy bóng dáng một lớn một nhỏ chuẩn bị đi khuất.

Cô sững người tại chỗ chốc lát sau đó quay sang dặn dò cô giáo bên cạnh mấy câu rồi cũng cất bước chạy theo.

Thẩm Ngôn Lễ gần như là xách Lâm Hổ lên đi. Anh vừa mới bước ra khỏi cổng trường đã nghe tiếng gọi từ sau lưng.

"... Thẩm Ngôn Lễ!"

Nghe có người gọi mình, Thẩm Ngôn Lễ ngước mắt lên nhìn Thịnh Tường vọt về phía này: "... Tôi đi cùng cậu."

Cô dừng một chút rồi chậm rãi bổ sung thêm một câu: "Sau khi tới nơi chỉ còn một mình cậu trở về, tôi không yên tâm lắm."

Muốn đến nhà Lâm Hổ thì phải đi dọc theo con đường vào thôn Vân Hội, sau đó còn phải đi tiếp về phía Tây nữa.

Trên đường đi tới đây, Thẩm Ngôn Lễ để lại ký hiệu trên đường còn Thịnh Tường dùng điện thoại di động chụp ảnh lại. Như vậy lát nữa bọn họ vẫn sẽ tìm được đường về.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!