Chương 40: (Vô Đề)

Thẩm Ngôn Lễ tiếp tục đi qua bên kia canh lửa, tiện thể còn cầm cái kềm sắt kia lên đâm than đá bỏ vào nữa. Thịnh Tường hoàn toàn buông tay mặc kệ cho anh làm.

Thẩm Ngôn Lễ vẫn bình tĩnh như trước, cũng không nói gì.

Dáng vẻ anh lúc này lại có vẻ rất nghiêm túc.

Vì chuyện vừa rồi nên Thịnh Tường không chủ động nói chuyện nữa mà đứng lặng bên cửa sổ phòng bếp, đưa lưng về phía Thẩm Ngôn Lễ.

Qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng có thể thấy được bóng tối bao trùm và ánh trăng mờ ảo đang rải khắp nơi bên ngoài.

Đón lấy ánh trăng trong sân, tầm mắt Thịnh Tường dần trở nên mông lung, hai tay vô thức giơ lên ôm lấy gò má, sau đó còn lật ngược mu bàn tay lại thử nhiệt độ nữa.

Đúng là hơi nóng thật.

Nhưng sao có thể không nóng được cơ chứ...

Cô lại nghĩ đến dáng vẻ nhìn chằm chằm vào mình không chớp mắt lấy một cái và giọng nói ranh mãnh như đã xác nhận được chuyện gì đó của Thẩm Ngôn Lễ vừa rồi, trông anh có vẻ rất để ý và nghiêm túc.

Nhưng nếu không phải anh đột nhiên thò chân ra thì sao cô lại bị vấp ngã được?

Sau đó đầu ngón tay của Thịnh Tường tiếp tục trượt xuống cổ, chạm vào chỗ vẫn còn thoáng vương chút nhiệt độ đôi môi người kia.

Cô cụp mắt xuống, chỉ cảm thấy rất nhiều cảm xúc đang không ngừng va chạm hỗn loạn trong lòng mình. Chúng không ngừng đẩy ép nhau, lôi kéo nhau nhảy lên nhảy xuống va chạm tùm lum.

Trạng thái này cứ kéo dài mãi đến buổi tối khi Thịnh Tường chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.

Thẩm Ngôn Lễ cho cô tắm trước nên bây giờ anh còn đang tắm, chưa trở về phòng.

Cô cẩn thận đóng kỹ tấm ván cửa rồi nằm lên giường kéo chăn lên người.

Nghĩ đến chuyện ngày mai mình còn phải đến trường gặp học sinh, Thịnh Tường quyết định cần phải ngủ sớm một chút.

Thế nhưng mặc dù trước mắt trong phòng chỉ có một mình cô nhưng động tĩnh từ bên hành lang vẫn loáng thoáng truyền vào đây, chóp mũi thì toàn là mùi đệm mới.

Lúc này hai thứ đó đã trở thành chất xúc tác cho chứng mất ngủ rồi, khiến người ta trằn trọc không thôi.

Nói thật ra đêm tối tĩnh lặng như vậy thật sự làm tâm trạng người ta khó mà bình tĩnh nổi.

Sự thật đã chứng minh, giường của cô và Thẩm Ngôn Lễ chỉ cách nhau có vỏn vẹn một tấm ván.

Thịnh Tường còn chưa kịp nghĩ quá nhiều thì Thẩm Ngôn Lễ đã đánh răng rửa mặt và soạn sửa xong.

Tiếng bước chân cộng thêm tiếng khoá cài vào cửa chậm rãi vang lên, sau đó là tiếng anh vén chăn nằm lên giường.

Có lẽ vì anh là con trai nên giường người dân sắp xếp cho không thể chịu nổi sức nặng khi anh nằm xuống.

Giường bỗng "két" một tiếng vang dội, phá tan bầu không khí tĩnh lặng trong căn phòng.

Một lúc sau Thẩm Ngôn Lễ đột nhiên lên tiếng:

"Thịnh Tường, cậu chuẩn bị ngủ chưa?"

Bỗng nhiên bị gọi, Thịnh Tường sững sờ hồi lâu rồi mới trả lời: "Sắp."

"Vậy tôi tắt đèn nhé."

Một giây sau khi anh dứt lời, đèn đóm trong phòng tắt ngúm, cả căn phòng chìm hẳn vào bóng tối.

Thịnh Tường cứ tưởng rằng như vậy mình sẽ có thể bình yên chìm vào giấc ngủ, thế nhưng cô thật sự không ngờ được rằng sau đó mình lại càng khó ngủ hơn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!