Anh chậm rãi nói hết câu, vừa dứt lời thì đúng lúc Thịnh Tường ngước mắt lên nhìn về phía anh.
Lúc này khuôn mặt của Thẩm Ngôn Lễ lại càng trở nên rõ ràng hơn.
Ánh đèn sáng rực trên đỉnh đầu chiếu xuống làm cả gương mặt anh trở nên bừng sáng.
Giọng điệu của anh bình tĩnh thản nhiên, khóe miệng hơi nhếch lên.
Thậm chí anh còn khiến Thịnh Tường có ảo giác giống như anh chỉ đang nói đùa với cô, nhưng sự thật lại không phải thế.
Đám người Tiêu Tự ngồi xung quanh, lúc này nghe thấy vậy thì trầm trồ ồ lên giống như sợ bên này chưa đủ náo nhiệt.
Thịnh Tường không nói câu nào một lúc lâu.
Ứng Đào vừa nãy còn đang bất động như thể xác ướp, lúc này lại như một cái quạt thông gió được khởi động, cô ấy là người đầu tiên tỉnh táo lại, ngậm cái miệng vừa mới há hốc do quá ngạc nhiên lại, đưa tay xuống dưới gầm bàn, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào Thịnh Tường.
Cô ấy chọc chọc mấy cái, Thịnh Tường vẫn không có phản ứng.
Cho đến khi cô ấy chọc đến lần thứ tư, thứ năm, cuối cùng Thịnh Tường cũng cử động.
Thịnh Tường nhìn nửa bình nước Thẩm Ngôn Lễ vừa mới làm đổ, cô cầm hộp nước đào vừa nãy mua ở máy bán hàng tự động ngoài kia trước khi vào Phương Viên, đẩy thẳng đến trước mặt anh.
"Cho cậu cái này đấy."
Thẩm Ngôn Lễ cụp mắt nhìn hộp nước đào hình lập phương, bao bì sặc sỡ màu sắc, trên vỏ in hình quả đào ngây thơ đáng yêu.
Phông chữ rất bắt mắt, khẩu hiệu được in to rõ ràng… "Nước đào giải khát".
Thấy anh không nhận, cô lại bổ sung thêm một câu: "Vỏ hộp vẫn còn nguyên đấy, tôi chưa uống đâu."
Lúc Thịnh Tường nói chuyện giọng nói nhẹ nhàng, nhưng hai người ngồi chéo đối diện với nhau nên cũng cách nhau khá gần, có thể nghe thấy rõ ràng cô nói gì.
Tốc độ nói rất chậm, nhưng giọng nói lại rất dịu dàng, hơi giống bông tuyết mềm mại ngày mùa đông.
"Phì…"
Cuối cùng Tiêu Tự ngồi bên cạnh cũng không chịu nổi nữa, suýt chút nữa thì anh ta phun ngụm nước mới uống trong miệng ra.
"Này cậu nhận đi." Tiêu Tự nhìn qua nhìn lại giữa hai người, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Ngôn Lễ đầu tiên, rồi sau đó lại nhìn phía Thịnh Tường: "Chưa kể, bao bì này rất ngầu đấy chứ. Em gái, đêm nay tôi sẽ giúp cậu để ý cậu ấy, bảo đảm sẽ khiến cậu ấy uống hết hộp nước đào này!"
Tiêu Tự còn muốn nói thêm gì đấy, nhưng lại bị Thẩm Ngôn Lễ liếc mắt lườm nguýt.
"Hai cậu muốn ăn gì thế? Gọi luôn đi."
Trình Dã Vọng vừa mới ngồi xuống đã đứng dậy rời đi, anh ấy đi đến cuối quán ăn xin một quyển thực đơn rồi quay trở lại.
"Không cần đâu không cần đâu, chúng tôi đã gọi rồi, mọi người cứ ăn đi."
Cuối cùng Ứng Đào cũng chen vào nói được một câu, cô ấy vội vàng xua tay từ chối.
Lúc ăn cơm, có mấy anh chàng ngồi xung quanh giống như đang bày bàn mạt chược, trông thật sự rất kỳ lạ và cũng rất ồn ào.
Phong cách của Ứng Đào khác hẳn mọi khi, cúi đầu, thậm chí chỉ nói được mấy câu với Thịnh Tường.
Chủ yếu là vì không biết nói gì, lại còn trong bầu không khí như này.
Thẩm Ngôn Lễ cầm lấy hộp nước đào kia rồi quay trở về bàn của Tiêu Tự.
Vừa nãy Trình Dã Vọng không ở đây nên không hiểu đang có chuyện gì, nhìn món đồ anh cầm trong tay: "Cậu đang cầm cái quái gì thế?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!