Chương 39: (Vô Đề)

Thịnh Tường không ngờ mắt anh lại tinh như vậy, đến việc mình đưa tấm dán giữ nhiệt ra mà anh cũng nhìn thấy.

Mấy ngón tay đang cầm tấm dán giữ nhiệt vốn đã thả lỏng ra của cô lại chợt siết chặt: "Nếu cậu không cần... Thì trả đây tôi!"

"Ai nói tôi không cần?" Đôi mắt đen láy của Thẩm Ngôn Lễ như chứa cả bầu trời sao. Anh hơi khom lưng hạ vai xuống kề sát mặt cô, trong mắt như có lửa cháy vậy: "Cậu đưa mà, tất nhiên tôi cần rồi."

Thịnh Tường bị hơi thở đánh úp bất ngờ của anh dọa cho lùi về phía sau hai bước.

Cô vội vàng giơ tay lên che mặt rồi nhanh chóng vọt vào phòng.

Tốc độ của Thịnh Tường rất nhanh, bóng dáng gần như là lóe lên một cái rồi biến mất trong chớp mắt. Thẩm Ngôn Lễ chỉ kịp liếc thấy gò má và dái tai từ trắng nõn chuyển thành đỏ ửng của cô.

Hai người vừa vào nhà trệt chưa được bao lâu lại được người dân tới tận nơi gọi ra ăn cơm.

"Bốn giáo viên trên trường kia cũng tới đó, hai người mau ra đây."

Lúc Thịnh Tường và Thẩm Ngôn Lễ chạy tới nhà người dân thì thấy vợ anh ấy đang xào nấu trong bếp, cực kỳ bận rộn.

Lý Do và ba giáo viên khác đang ngồi nói chuyện với ông cụ trong nhà, trông bầu không khí có vẻ rất hài hoà.

Thấy Thịnh Tường và Thẩm Ngôn Lễ đến, cả mấy người đều giơ tay lên chào hỏi rồi tỏ ý gọi hai người qua đó.

"Hôm nay lên trường hai em cảm thấy thế nào?"

Thịnh Tường vừa mới chào hỏi ông cụ xong thì nghe Lý Do hỏi vậy. Cô xoay người sang nhìn ông ấy: "Vâng rất tốt ạ, các em học sinh đều rất nhiệt tình."

Sau mấy câu hỏi thăm bình thường, Lý Do đứng dậy đi vào phòng bếp rồi xắn tay áo lên nói mình muốn giúp đỡ làm cơm.

Thấy vậy, người dân kia và vợ anh ấy vội vàng khoát tay ngăn cản: "Ấy ấy không được không được, mọi người là khách mà, làm gì có nơi nào để khách vào bếp tự nấu nướng bao giờ!"

"Chúng tôi cũng đâu thể tính là khách được, người trong thôn qua nhà nhau là tới thăm hỏi thôi, hai người đừng cản tôi!" Lý Do cười phóng khoáng, hoàn toàn không còn vẻ nghiêm túc như trước.

Thế là cả ba người cùng lúi húi bận bịu trong bếp.

Hiện tại mới đầu mùa đông nhưng không khí trên núi đã lạnh thấu xương rồi, chẳng qua ánh đèn hắt ra từ căn nhà nhỏ này lại rất ấm áp.

Thịnh Tường và Thẩm Ngôn Lễ được sắp xếp cho ngồi trong hiên nhà chờ cơm. Chân Thịnh Tường gác trên chiếc ghế cũ kỹ, duỗi thẳng xuống theo bậc thang bên dưới.

Cô không nhìn Lý Do nữa mà ngồi xuống bên cạnh Thẩm Ngôn Lễ.

"Cậu có biết nấu cơm không?"

"Cậu hỏi tôi hả?" Nghe vậy, Thẩm Ngôn Lễ cũng thẳng thắn đáp luôn: "Tôi không biết."

Thịnh Tường "Ừ" đáp lại: "Nghĩ lại mới thấy cậu không biết cũng phải thôi."

"Cái gì mà cũng phải chứ?" Anh xoay người lại hơi nhướng mày nhìn cô.

"Vì trông cậu không giống người biết nấu cơm chứ sao nữa."

Nhớ lại tác phong trong trường của Thẩm Ngôn Lễ, Thịnh Tường cũng nhận ra anh là một cậu ấm mười ngón tay không dính nước mùa xuân.

Lúc này Thẩm Ngôn Lễ lại cảm thấy hứng thú nên hỏi ngược lại: "Thế cậu biết à?"

"Tất nhiên là biết rồi." Thịnh Tường gật đầu một cái.

"Vậy vừa khéo." Thẩm Ngôn Lễ nói: "Trong một nhóm gồm ba người, sẽ luôn có một người tôi có thể học hỏi. Trong hai người thì chỉ cần một người biết nấu cơm là đủ rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!