Chương 38: (Vô Đề)

Qua lời nói của anh, một căn nhà nhỏ sau núi bình thường đột nhiên ý nghĩa khó tả hơn hẳn.

Làm gì cũng có thể bị người khác nghe thấy...

Lời của Thịnh Tường đã ra đến khóe miệng lại không biết phải nói sao cho phải.

Đối mặt với một Thẩm Ngôn Lễ như vậy, hình như cô thật sự bất lực hoàn toàn.

Dù sao thì xung quanh cũng tĩnh lặng vắng vẻ, sau cửa sổ ngoài núi ra chỉ có núi, nhà cửa cũng trống trải, ngay cả tiếng bước chân cũng sẽ bị người trong nhà nghe thấy hết, mọi tiếng động đều bị phóng đại vô hạn...

Mà tấm ván này thì lại hơi mỏng, vì đã dùng khá lâu rồi nên không khỏi hơi mục rữa, còn ngửi thấy cả mùi rêu xanh nữa.

Sau khi chịu tác dụng của ngoại lực, tiếng kêu "cót két" không ngừng vang vọng trong không gian, còn vây quanh cả hai người nữa.

Thẩm Ngôn Lễ đã dứt lời hồi lâu nhưng mấy tấm ván này vẫn chưa có ý định dừng kêu.

Thậm chí những tiếng kêu "cót két" này còn có khuynh hướng chuyển biến thành tiếng của sự sụp đổ nữa.

Thẩm Ngôn Lễ duỗi cánh tay dài của mình ra khó khăn nắm lấy tay vịn làm điểm tựa, bấy giờ tấm ván mới chịu trở lại như trước.

Thịnh Tường được xem như là khán giả quan sát toàn bộ quá trình không khỏi ngước mặt lên nhìn người đàn ông đang đứng cạnh cửa: "... Nếu cậu không đập nó thì không có chuyện gì xảy ra rồi đấy."

Tấm ván này vốn đã yếu ớt rồi, lỡ may đập gãy cô cũng không biết ngày mai phải giải thích với người dân thế nào nữa.

"Chẳng phải vì tôi muốn đưa ra bằng chứng cụ thể trả lời nghi ngờ của cậu à?" Thẩm Ngôn Lễ rụt tay về nhưng vẫn tựa vào cạnh cửa: "Tôi cứ nói là một phòng đấy."

"..."

Thịnh Tường không muốn tiếp tục đôi co hơn thua với Thẩm Ngôn Lễ nữa.

Nếu anh nói vậy thì cứ xem như là vậy đi.

Dù sao thì tấm ván cũng đứng thẳng chỗ đó, không thể nào có chuyện tự dưng biến mất được.

Chẳng qua sau đó cô lại nghĩ đến dáng vẻ tựa cửa nhìn mình dọn dẹp của Thẩm Ngôn Lễ, chẳng hiểu sao lại cảm thấy lượng oxy trong không khí loãng hơn trước rất nhiều.

Trái tim vốn bình tĩnh như nước lại đột nhiên trở nên rạo rực khiến tâm trạng càng lo lắng căng thẳng.

Thịnh Tường không nhìn Thẩm Ngôn Lễ nữa mà quay đi chỗ khác, nhét mấy miếng dán giữ nhiệt vừa lôi ra về lại chỗ cũ.

Cô vốn định chia cho anh một ít nhưng xem dáng vẻ thoải mái kia thì có vẻ anh không sợ lạnh đâu.

Hai người vội vàng dọn dẹp sơ qua một chút, sau đó buổi chiều lại đi ra sau núi và leo lên giữa sườn núi theo sự hướng dẫn của người dân.

Mặc dù nói là sau núi nhưng vì khu vực này cây cối xum xuê, chỗ nào cũng là rừng cây nên đường có thể đi cũng không nhiều, lại còn hay bị cây có gai chắn ngang nữa nên đi lên vô cùng mất thời gian.

Mà trừ đường núi ra thì trên này cũng nhiều rãnh nước và suối nhỏ, giữa chừng bọn họ còn phải vượt qua một con sông nhỏ nữa.

Lúc đến đoạn vượt sông, cây cầu vắt ngang qua dòng nước đã bị thời gian mài mòn, vừa bước lên đã run như sắp rớt. Người dân ở đây thì quen rồi nên đi rất nhanh qua được bên kia.

Thịnh Tường thì hơi khó khăn, chẳng qua cô chỉ mới chần chừ vài giây đã bị ai đó dứt khoát cầm lấy tay.

Thẩm Ngôn Lễ đi về phía trước rồi nói: "Đi theo tôi, tôi sẽ đi trước đưa cậu qua."

Thịnh Tường khẽ vùng vẫy mấy cái sau đó tay càng bị nắm chặt hơn.

Cô ngước mắt lên thì chỉ thấy được cái cổ thon dài của Thẩm Ngôn Lễ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!