Cô gật gù như gà mổ thóc, đầu gật lên gật xuống, gần như sắp chìm vào cơn buồn ngủ.
Ngay khi cô đang dần chìm vào giấc ngủ, chiếc xe đang chạy bình thường trên đường cao tốc đột nhiên phanh gấp...
Theo quán tính, tất cả mọi người mất kiểm soát ngã về phía trước.
Mặc dù có thắt dây an toàn nhưng vì đang chạy trên đường cao tốc, sau khi dừng lại đột ngột như vậy, lực phát ra rất mạnh.
Bánh xe lăn vòng, mài xuống đường nhựa, phát ra tiếng ma sát dữ dội, một tiếng "két" vang lên bên tai.
Thịnh Tường suýt thì văng ra ngoài, tí nữa là đập mặt vào lưng ghế phía trước.
Một bàn tay nhanh chóng đưa ra và chặn trước mặt cô, vững vàng chống đỡ.
Có cái tay làm đệm, trán của Thịnh Tường thoát được một kiếp.
Sau đó, phía trước truyền đến tiếng mắng chửi của tài xế...
"Muốn chết à! Đột ngột dừng xe trên đường cao tốc, có cần mạng nữa không?!"
Trong tiếng mắng chửi của tài xế cũng pha thêm mấy phần sợ hãi, ông ấy đang lái xe bình thường thì phát hiện một chiếc xe con đang chạy phía trước đột nhiên dừng lại.
Nếu ông ấy không phản ứng nhanh thì chắc chắn không tránh khỏi vụ va chạm.
Càng nghĩ càng tức giận, tài xế hạ kính cửa sổ xe xuống, dùng tiếng địa phương chửi cho chủ của chiếc xe con kia một trận.
Bốn giáo viên đều bị động tĩnh này đánh thức, nhao nhao thò đầu ra ngó xem đã xảy ra chuyện gì.
Trước mặt đã thành một mớ hỗn loạn, tài xế và chủ của chiếc xe kia còn đang "tâm sự" với nhau, Thịnh Tường ở hàng ghế phía sau được anh đỡ cho, ngước mắt lên nhìn Thẩm Ngôn Lễ.
"... Tay của cậu."
Lúc này Thẩm Ngôn Lễ mới thu tay về, hơi hoạt động cổ tay: "Không sao."
Thịnh Tường nhìn một lúc, vốn dĩ cô đang quay mặt đi, mấy giây sau lại không nhịn được quay sang nhìn cổ tay anh.
Sau khi quan sát mấy lần, cô hỏi: "Thật sự không sao chứ?"
Thẩm Ngôn Lễ dừng động tác, giọng cao lên, hơi có vẻ lưu manh bỡn cợt: "Bị làm sao thì cậu chịu trách nhiệm à."
Thịnh Tường phớt lờ anh luôn.....
Sau khi trải qua sự kiện cũng được coi như "chấn động lòng người" ở giữa đường, bốn giáo viên không ai dám ngủ nữa, còn cử ra một người làm giám sát lái xe.
Lộ trình đi đường chỉ mất mấy tiếng, lúc xế chiều, đoàn người đã đến núi Vân Thê.
Sau khi cầm hết tất cả hành lý lớn nhỏ, bốn giáo viên lôi danh sách ra.
"Vân Thê có nhiều thôn, hoạt động lần này mọi người cũng không ở cùng một chỗ mà đều tách ra, sau khi các em đi có vấn đề gì thì nhớ kịp thời báo cáo cho các thầy cô." Sau khi dặn dò xong, một giáo viên bắt đầu gọi tên từng người.
Phân công theo số lượng sinh viên, hai người thành một đội, được người dân chỉ đường đi đến từng thôn.
Bốn giáo viên sẽ lần lượt đến thăm từng thôn, lộ trình của bọn họ sẽ khác với lộ trình của sinh viên.
Diện tích của núi Vân Thê rộng lớn, ngọn núi trải dài trên một vùng đất rộng bao la, có nhiều đỉnh núi và rừng rậm hoang sơ.
Nhiều năm qua, do tiếp nối truyền thống tự cấp tự túc của tổ tiên và phương tiện giao thông không thuận tiện cho nên ngọn núi vẫn giữ được dáng vẻ nguyên sơ như những năm trước.
Những vùng đất bằng phẳng có thể đặt chân được bao quanh bởi những ngọn núi cũng là nơi trú đóng của những ngôi làng khác nhau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!