Nói là đang khôi phục lại nhưng hình như đã rất lâu rồi Thẩm Ngôn Lễ không có động tĩnh gì.
Bởi vì Thịnh Tường đang đợi anh nên cô không nghịch điện thoại hay làm gì khác, chỉ im lặng chờ đợi.
Trong thời gian này, cô cảm thấy hơi mệt mỏi, mí mắt ríu vào nhau.
"Cậu có muốn ăn gì không?"
Một giọng nói đột ngột kéo tâm hồn đang lơ đãng ngoài không trung của Thịnh Tường trở lại.
Cô uể oải ngước mắt lên, nhìn thấy Thẩm Ngôn Lễ đang đứng trước mặt mình.
Anh nheo mắt lại, không biết đã nhìn sang bên này bao lâu rồi.
"Hả?" Thịnh Tường vẫn còn hơi mơ màng, giọng nói có phần nhẹ nhàng dịu dàng.
Cô chậm rãi dụi mắt, nhìn về phía anh: "Không sao, không cần đâu, tôi cũng không đói lắm."
Cô gái ngồi thẳng dậy, hỏi lại: "Cậu bận đến tận giờ này cơ à? Có mệt không?"
"Cậu nói xem tôi có mệt không."
Thẩm Ngôn Lễ vừa nói vừa ngồi xuống bên cạnh cô, đôi chân dài hơi dang rộng ra cong lên.
Chiếc ghế sô pha mềm mại hơi lõm thành một độ cong hướng xuống dưới sau khi anh ngồi xuống, lắc lư về phía cô.
Vì động tác ngồi xuống vừa rồi nên chân anh hơi đung đưa, thỉnh thoảng lại lướt qua bên chân cô.
"Tài liệu đã được khôi phục một nửa, cậu đợi một lát." Anh nói: "Tôi đi nghỉ ngơi trước đây."
Thịnh Tường đáp lại, ngước mắt lên nhìn anh.
Nhưng cô lại phát hiện không biết Thẩm Ngôn Lễ đã nhìn sang từ lúc nào.
Anh quay mặt sang một bên, cả người lười biếng tựa vào ghế sô pha.
Chiếc đèn được lắp âm tường chiếu rọi xuống, làm tôn lên một bên đường cong chân mày cực kỳ đẹp của anh, độ cong vừa phải.
Nghiêm túc mà nói, ngoại hình của Thẩm Ngôn Lễ là cái kiểu cực kỳ hút gái.
Chỉ có điều tính cách của anh rất khó đoán, có lúc cảm thấy anh lười biếng, không quan tâm đến bất cứ chuyện gì, có lúc lại cảm thấy anh buông thả phóng túng, không biết kiềm chế.
Trước đây, cô sẽ tin tưởng anh một cách khó hiểu, không cần lý do, cảm thấy giao việc cho anh là đúng đắn, khiến người ta yên tâm.
Nhưng đa số thời điểm thì trong mắt Thịnh Tường, cô chỉ cảm thấy... Thẩm Ngôn Lễ trước mặt cô cực kỳ xấu xa.
Giống như bây giờ.
Ánh mắt anh nhìn qua đây ướt át cháy bỏng, cực kỳ nồng nhiệt trong màn đêm yên tĩnh, giống như ánh sáng xanh bên rìa ngọn lửa, âm thầm cháy bùng lên.
Dường như cô cũng bị ngọn lửa vô hình này phát hiện, một nửa gương mặt đang khuất trong bóng tối lại lặng lẽ nóng bừng lên.
Nhưng những lời muốn ngăn cản anh lại dừng lại giữa chừng, không thể thốt lên thành câu.
Thịnh Tường không biết nên nói gì, so với dĩ vãng, loại cảm giác này giống như đột nhiên bị treo trên cao, chỉ trong nháy mắt đã khiến tim người ta đập loạn.
Chỉ là kiểu quan sát này không kéo dài được lâu.
Sau một khoảng thời gian khá lâu, cuối cùng Thẩm Ngôn Lễ cũng nhìn đi chỗ khác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!