Thực ra, dù Thẩm Ngôn Lễ có nói gì đi nữa thì nhìn chung những lần mà cô đã bắt gặp anh trước đây, dường như anh đều như vậy cả.
Quả thực là anh "luôn luôn" như vậy.
Nhưng vào lúc này mấu chốt của vấn đề lại đảo một vòng rồi quay về lại điểm xuất phát.
Anh như thế có nghĩa là...
Sẽ không có ý định thay đổi trong tương lai.
Anh sẽ không vì cô đã đề cập đến vấn đề này mà đưa ra sự phản hồi.
"Cậu ở gần tôi quá…" Thịnh Tường đành dùng một cách nói khác, sau đó lại từ tốn nói thêm: "Làm tôi nhột lắm."
Mặc dù phòng mô phỏng thí nghiệm được chia thành các phòng đơn nhỏ nhưng hai người cùng ở chung một phòng thì vẫn có đủ không gian.
Thế nhưng khi phải dang tay ra hoặc đứng với tư thế khác thì nó lại có vẻ hơi chật chội.
Hơn nữa, lời Thịnh Tường nói cũng là sự thật, từ nhỏ đến lớn, cô sợ nhất kiểu nhột do ngứa ngáy. Nếu bị chọc lét mạnh tay thì cô vẫn có thể chịu đựng được nhưng nếu chỉ cào nhẹ thì cô hoàn toàn không thể chịu nổi.
Nếu có một vị trí cụ thể nào đó vô tình bị chạm nhẹ vào có thứ gì đó, cô sẽ cảm nhận được rất rõ ràng, hơi giống với cảm giác tê dại thấp thoáng sau khi đã tắm rửa vậy. Trước đây, vào mùa xuân tại một thị trấn nhỏ ở Giang Nam, những sợi bông liễu bay khắp nơi, phấp phới trong không khí, khi bị gió thổi vào mặt, chúng có thể khiến cô hắt hơi không ngừng trong suốt cả ngày.
Ngay cả lông mi của cô cũng bị ướt đẫm do hắt hơi đến chảy nước mắt, khiến người dân trong thị trấn mỗi khi nhìn thấy Tường Thịnh đi lấy rượu gạo cũng đều sẽ gọi cô là cô gái làm từ nước.
Đây cũng là nguyên nhân mà mỗi khi Thẩm Ngôn Lễ đến gần một chút, anh còn chưa kịp làm gì thì cô đã có thể cảm nhận được ngay lập tức.
"Được." Lúc này, Thẩm Ngôn Lễ lại trở nên rất dễ tính, cũng không thực sự làm gì cả, chỉ sau một lúc anh đã đồng ý.
Hai tay của anh vẫn giữ nguyên tư thế trước đó, chỉ hơi đứng thẳng lưng lên, ánh mắt thì nhìn xuống màn hình máy tính xem mô hình 3D mà cô vừa thực hiện.
Trong khóe mắt cô, hình ảnh mờ ảo hiện lên trên màn hình máy tính đã làm nổi bật lên góc nghiêng khuôn mặt góc cạnh của anh.
Anh cứ thế mà nhìn thẳng chằm chằm vào màn hình.
Khi Thẩm Ngôn Lễ không nói chuyện thì ở anh bỗng có một sức hút kỳ lạ có thể khiến người khác chìm đắm vào anh.
Nhưng thực ra là trên màn hình chỉ mới vẽ được có ba, bốn đường thẳng đơn giản mà thôi. Bởi vì lúc nãy hai người họ đều gác lại bài tập nhóm để trò chuyện nên giờ đây hoàn toàn không kịp phát huy gì cả.
Cô cũng không biết anh đang nhìn cái gì mà nhập tâm đến vậy.
Thịnh Tường tập trung tinh thần đang vừa định suy nghĩ cách hoàn thành nhiệm vụ nhóm lần này thì ở cột tên riêng của cô ở góc trên bên phải màn hình máy tính bỗng từ từ nhấp nháy lên.
Đây là hệ thống lớp học nội bộ của Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài, màu đỏ là cảnh báo, còn màu xanh lá cây tức là đang gọi tên.
Thanh trạng thái hiện tại đang nhấp nháy màu xanh lá.
Cô đang bị gọi tên.
Hàn Thúc thao tác online trên máy tính dành cho giáo viên, ông ấy ngẫu nhiên nhấn vào một chỗ ngồi, định chút nữa sẽ làm mẫu cho mọi người xem, sau đó cứ làm theo khuôn mẫu đó để chọn ra thêm vài người nữa, thao tác như vậy thường được gọi là tương tác trong lớp học.
Giọng nói của vị giáo sư lớn tuổi chậm rãi vang lên từ micro trên bục giảng và vang lên phía trên toàn bộ lớp học mô phỏng…
"Người hiện đang thao tác chỗ ngồi này là Thịnh Tường có phải không? Như vậy nhé, thầy cho em thêm mười phút nữa rồi thầy sẽ cho cả lớp xem ảnh thiết kế 3D của em, sẵn tiện thầy sẽ đưa ra vài lời nhận xét. Nếu không có vấn đề gì quá lớn thì chút nữa em có thể trực tiếp nộp bài tập lên hệ thống, coi như đã được sửa thành công."
Hàn Thúc dừng một chút rồi nói: "Lúc nãy, thầy đã cho các em một chút thời gian rồi, bây giờ có lẽ các em đều đã có bản phác thảo sơ bộ rồi đúng không?"
Thịnh Tường làm sao có thể nói mình mới chỉ vẽ ra được có ba, bốn đường thẳng được chứ, cô cầm lấy micro bên cạnh chiếc máy tính rồi trả lời: "... Dạ, em sẽ cố gắng hết sức."
Sau khi nghe cô trả lời, vị giáo sư lớn tuổi lại tiếp tục chọn ngẫu nhiên thêm vài sinh viên nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!