Lúc Thẩm Ngôn Lễ nói câu đó, giọng của anh cũng không hề nhỏ.
Nên đương nhiên Thịnh Tường cũng nghe thấy.
Cô đón lấy làn gió lạnh ban đêm, nghiêng đầu liếc nhìn anh một cái.
Ngược lại Thẩm Ngôn Lễ trả lời rất tùy tiện, lúc vừa phá đám đôi uyên ương ở lều bên cạnh, anh kề sát và nói những lời đó nhưng lại… vô ý mà nói thẳng ra luôn.
Thiếu điều ép cô nói ra đôi nam nữ kia đang làm gì.
Hai người phải quay về nơi cắm trại, sau khi tạm biệt với ông lão, Thịnh Tường và Thẩm Ngôn Lễ đi dọc theo quốc lộ hướng về lối vào Thương Sơn.
Thịnh Tường cầm giấy báo làm đế lót, bên trên là củ khoai lang đỏ, sau khi lột ra thì xoay đầu lại để cắn phần trên cùng như lời ông lão nói.
Cô ăn từ tốn, cắn từng miếng nhỏ, khuôn mặt ẩn hiện sau làn khói bốc lên.
Có lẽ do cả buổi vẫn chưa được ăn, cô gái rất tập trung ăn củ khoai lang đỏ, thỉnh thoảng đôi má lại phồng lên.
Bộ dáng đó rất khác với cô của thường ngày.
Lúc ở Phương Viên cô ăn vừa ít vừa chậm.
Nhận ra ánh mắt chăm chú của người kế bên, Thịnh Tường ngẩng đầu sau đó sững lại.
Nghiêm túc mà nói thì cái này mua bằng tiền của Thẩm Ngôn Lễ.
Cô nhìn thẳng vào cặp mắt đen láy của Thẩm Ngôn Lễ, hỏi dò: "Cậu ăn không, lúc nãy ông lão cho nhiều lắm."
"Cậu cứ ăn đi." Thẩm Ngôn Lễ không lấy, sải chân bước đi, hỏi ngược lại cô: "Cậu thích ăn khoai lang đỏ à?"
Nói là câu hỏi nhưng giọng điệu chắc như đinh đóng cột.
Có vài sợi tóc bị thổi quét qua gò má làm ngưa ngứa.
Thịnh Tường lấy tay vén tóc lại, thuận tay sờ mặt mình, đồng ý: "… Ừ, cũng được."
Sau động tác đó, Thẩm Ngôn Lễ vẫn nhìn cô chằm chằm.
Ánh mắt vẫn dừng lại ở đó như không chịu buông tha.
"Sao vậy?" Cô dừng bước, tay cầm khoai nướng, ngước mắt nhìn anh.
Thẩm Ngôn Lễ lại không nhìn cô mà nhìn xuống đôi môi đang mấp máy của cô: "Dính trên mặt kìa."
Thịnh Tường nghe xong thì đưa ngón tay lên phủi phủi vài cái trên cằm.
Dường như cô phủi sai chỗ.
Cô gái phủi thêm vài cái nữa, hình như Thẩm Ngôn Lễ không chịu được nữa.
Mắt và mày anh sáng rực trong đêm tối, trầm giọng nhắc cô: "Ở trên môi."
…
Con đường tiếp theo bằng phẳng hơn nhiều, lối vào bên sườn núi có đường chuyên dụng dẫn thẳng vào giữa núi.
Đi được một lát, ngẩng đầu là nhìn thấy biển hiệu của lều.
Sau khi trải qua một hồi như vậy mọi người đều ngủ rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!