Bên ngoài vẫn ồn ào như cũ. Sắc trời dần tối xuống.
Ứng Đào không để ý tới chuyện ngoài cửa sổ, chỉ dốc sức bám dính lấy Thịnh Tường: "Em Tường, buổi tối cậu đi ra ngoài đi ăn với tớ đi, sắp phải đi huấn luyện quân sự rồi, đến lúc đó quản lý nghiêm lắm, không còn cơ hội nữa đâu."
"Nghiêm vậy cơ à?" Thịnh Tường vùi đầu thu dọn.
Ứng Đào lại gần rồi ngồi xuống: "Đúng vậy, mức độ nghiêm khắc phải nói là bi thảm tột độ, hằng năm đều lên hot search một lần, huấn luyện viên được mời từ Học viện Khoa học Quân sự Hàng không tới."
Nói rồi, cô ấy vung nắm tay nhỏ lên: "Trường học đã chuẩn bị sẵn sàng để đặc biệt dạy cho đám sinh viên mới chúng ta một "bài học"!"
"Ôi chao, nhưng đây không phải là trọng điểm, cậu đi với tớ đi, đi với tớ đi mà…"
Ứng Đào nhõng nhẽo một hồi, vừa khéo gặp đúng lúc mẹ Thịnh quay lại từ nhà sau.
Lê Nghệ thấy cô gái này hoạt bát, rất dễ mến bèn chủ động lên tiếng: "A Tường, tối nay con đi với bạn đi. Từ lúc tới đây, mẹ chẳng thấy con đi đâu cả."
"Vậy mẹ thì sao? Một mình mẹ à?"
"Buổi tối A Viễn sẽ về mà, mẹ ăn cơm với thằng bé."
Thịnh Tường nghĩ ngợi, cuối cùng vẫn gật đầu.
…
Trên sân bóng rổ, một nhóm sinh viên nam vừa mới kết thúc trận cuối cùng.
"Khỉ thật, mấy thằng ranh bên Học viện Khoa học Máy tính bẩn tính thật sự, bọn mình nhất thời nổi hứng chơi bóng cũng phải để ý tới thái độ của bọn họ hả?"
Tiêu Tự lau mồ hôi, nét mặt rõ ràng là không cam lòng.
"Thôi được rồi, cũng chỉ là chuyện khuyên tới khuyên lui mấy câu thôi mà, không cần phải làm to chuyện, cậu chấp mấy tên đó làm gì chứ." Người lên tiếng chính là Trình Dã Vọng, bạn cùng ký túc xá với Tiêu Tự, Thẩm Ngôn Lễ.
Trong vụ xích mích nhỏ ban nãy, anh ấy đã rất năng nổ đứng ra hòa giải.
"Không phải tôi so đo đâu nhưng mà chẳng lẽ sân bóng rổ có khắc tên cậu ta hay sao? Tại sao lại bắt chúng ta tới giờ là phải nhường? Nói đùa gì lố bịch hết sức!"
Tiêu Tự nói một thôi một hồi, chợt không biết nghĩ tới điều gì bèn đảo mắt nhìn về phía Thẩm Ngôn Lễ.
Cười cực kỳ gian.
"Nghĩ tới nghĩ lui thì nguồn cơn sự việc thực ra là ở đây, tất cả là tại sức hút của cậu Thẩm của chúng ta quá lớn." Anh ta đánh mắt ra hiệu, đám con trai đứng bên cạnh đua nhau hùa theo rần rần.
Thẩm Ngôn Lễ cao ráo, chân dài, tay trái cầm một chai nước, những đường gân trên bàn tay nổi rõ những khớp xương rất đẹp mắt.
Anh ngửa cổ uống một ngụm nước rồi thong thả vặn nắp lại.
Nghe Tiêu Tự nói vậy, Thẩm Ngôn Lễ đi lướt qua, ngay cả khi lướt qua người Tiêu Tự cũng không dừng lại, tiện thể đạp một cước vào mông anh ta.
"Tiêu Tự, cậu rảnh phát rồ rồi phải không? Liên quan cóc gì tôi?"
Tiêu Tự nhe răng trợn mắt, xoay người lại đi theo Thẩm Ngôn Lễ: "Sao lại không liên quan với cậu chứ? Vừa rồi tên Hà Phương Chu của học viện Khoa học Máy tính tỏ thái độ đáng ghét như vậy chẳng phải là do bạn gái cũ của cậu ta tối nào cũng tới dưới ký túc xá chặn đường cậu hay sao?"
"Đó là ai mà ngay cả tên người ta cậu cũng biết thế?" Trình Dã Vọng nhận ra muộn màng: "Sao tôi không biết vụ này nhỉ?"
Thực ra cũng không thể trách anh ấy không biết chuyện này.
Thẩm Ngôn Lễ có chung cư riêng ở ngoài trường, một tuần chẳng ở trong ký túc xá được mấy hôm.
Chuyện chặn đường này diễn ra trong tình cảnh đương sự vắng mặt tận mấy ngày trời.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!