Chương 29: (Vô Đề)

Mà vào lúc đó, Thịnh Tường chỉ cảm thấy dường như lỗ tai của mình bị bịt kín trong ống khói vừa đốt lửa, hơi khói không ngừng bốc ra ngoài.

Gió lạnh đêm thu cũng không ngăn nổi những chuyện đã xảy ra trong vài phút ngắn ngủi này.

Thịnh Tường không nhịn được cao giọng nói: "... Thẩm Ngôn Lễ!"

Lúc này cô gái thực sự có chút hốt hoảng, giọng nói cũng có phần tức giận.

Cô vừa nói dứt lời, lều vải đang chiến đấu hừng hực bên kia nghe thấy cũng dừng những hành động dã chiến đang dang dở lại.

Nam sinh trong lều vải cất cao giọng hỏi: "Ai đang ở bên ngoài đấy?!"

Bỗng nhiên bị phát hiện, trái tim Thịnh Tường lập tức thắt lại vì căng thẳng.

Cô hoàn toàn không ngờ khoảnh khắc kịch tính nhất lại chính vào lúc này.

Người trong lều vải không nghe thấy câu trả lời thì chửi mát vài câu.

Thỉnh thoảng còn có tiếng oán trách của nữ sinh vang lên.

Sau đó có tiếng người đứng dậy, dường như nam sinh thật sự định ra ngoài nhìn xem rốt cuộc ai đang ở bên ngoài.

"Cậu còn muốn đứng đây đợi hay sao?" Thẩm Ngôn Lễ nhanh chóng nói một câu với Thịnh Tường, sau đó đứng thẳng người lên, kéo cô chạy sang một bên.

Bây giờ hai người lại cực ăn ý với nhau, cách nghĩ ra được đều là nhanh chóng rút lui, càng nhanh càng tốt.

Tuy nói hai người bị ép phải nghe chuyện này nhưng đến lúc thật sự giáp mặt nói chuyện thật thì dù có nói thế nào cũng không nói rõ được.

Thịnh Tường được anh kéo chạy đi, trước mắt chỉ nhìn thấy bờ vai nhấp nhô lên xuống theo những bước chạy của Thẩm Ngôn Lễ.

Gió núi càng thổi mạnh hơn, thổi vào khuôn mặt hai người, thôi qua cái tay đang nắm lấy nhau của hai người, sau đó phát ra tiếng vù vù.

Tiếng hít thở dồn dập do chạy bộ xen lẫn với tiếng bước chân thình thịch tan biến trong núi rừng.

Thẩm Ngôn Lễ kéo cô chạy, không biết hai người đã chạy được bao lâu, Thịnh Tường có phần không chịu nổi nữa, đành phải gọi người đằng trước: "Thẩm Ngôn Lễ… Tôi không chạy nổi nữa rồi…"

Lúc này anh mới dừng lại, quay người lại nhìn cô.

Hai người đứng cạnh nhau trong núi, trông rất giống hai kẻ đần sống lại sau tai nạn, hai người ngước mắt nhìn nhau.

Cô gái hơi khom lưng xuống, một tay chống vào đầu gối, cúi đầu điều hòa lại hơi thở.

Đường bên này được lát đá xanh, hai bên đường có đèn đường mờ tối, ánh đèn huỳnh quang chiếu xuống, chiếu vào chóp mũi cao cao, xinh xắn của cô.

Thẩm Ngôn Lễ nhìn cô một lúc lâu, sau đó đột nhiên mở miệng.

"Thịnh Tường, cậu quả thật không thay đổi gì."

Cô không hiểu ý anh cho lắm, hàng mi dài chớp chớp, gương mặt hây hây đỏ do vừa vận động xong.

Còn có chút cảm giác như chột dạ do nhìn trộm người khác bị phát hiện.

Cô gái ngước mắt lên, trong lúc nhìn về phía Thẩm Ngôn Lễ thì lại nghe thấy anh nói thêm.

"Thể lực vẫn kém lắm."

"..."

Thịnh Tường cắn môi, dứt khoát vung tay đang bị anh nắm ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!