Sau khoảng chững lại trong giây lát, bầu không khí im lặng ngắn ngủi bao trùm giữa hai người.
Lúc này Thịnh Tường mới đứng lên.
Vừa nãy suýt chút nữa cô đã bị vấp, trong khoảnh khắc sắp sửa ngã sấp xuống đất, cô vô thức muốn tìm kiếm sự giúp đỡ từ Thẩm Ngôn Lễ đứng cách mình gần nhất, thế là cô tiện thể nắm chặt tay anh, khiến lưng anh cũng hơi khom xuống.
Sau đó…
Xúc cảm đó cũng chỉ diễn ra trong chớp mắt nhưng sự ấm áp và xúc cảm để lại khiến người ta không thể bỏ qua.
Bóng cây xung quanh chìm trong bóng tối, thỉnh thoảng trên đỉnh núi cách đó không xa cũng vang lên tiếng người nói chuyện.
Đúng vào lúc này, trên đỉnh đầu cô vang lên tiếng tặc lưỡi của Thẩm Ngôn Lễ.
Âm thanh không lớn nhưng cứ quanh quẩn bên tai cô hết sức rõ ràng, nhẹ nhàng chui vào trong tai cô.
Vừa nãy đã liên tục bị trêu chọc, cộng thêm việc bây giờ hai người đứng đối diện sát gần nhau, mọi chuyện cứ liên tiếp xảy ra cùng một lúc, cuối cùng cũng đạt đến đỉnh điểm giống như lượng thay đổi đủ sẽ dẫn đến sự thay đổi của chất, cũng thành công khiến Thịnh Tường kịp thời nhận ra.
Cô không nhìn thấy rõ vẻ mặt của anh nhưng lại nhớ rõ phương hướng đại khái, dựa vào giác quan thứ sáu, cô gái giơ chân ra đạp mạnh ra sau một cái, ngay sau đó hai tay dùng hết sức mình đẩy người nào đó ra.
Chẳng mấy chốc Thịnh Tường đã chạy xa.
Đi kèm với tiếng bước chân của cô là tiếng sột soạt khi giẫm lên lá cây trên đường núi.
Thẩm Ngôn Lễ quay đầu nhìn lại, giơ bàn tay với những ngón tay thon dài lên, ngón cái và ngón trỏ vuốt ve vành tai.
Dường như chỗ đó vẫn lưu lại xúc cảm hơi ẩm ướt.
Ngay lập tức, anh cảm thấy như thể có một hơi thở nhẹ nhàng, man mác vẫn vương vấn bên cạnh mình.
Trong không khí xung quanh mình đều là hương hoa sơn chi* thoang thoảng.
*Sơn chi hay dành dành đều là cách gọi của loài hoa này.
…
Lúc Thẩm Ngôn Lễ thong dong quay về, đại đội đã chuẩn bị rút lui đến khu cắm trại ngoài trời ở lưng chừng núi.
Diệp Kinh Hàn đang tháo thấu kính của kính thiên văn, thấy Thẩm Ngôn Lễ quay lại thì bèn hỏi anh: "Cậu đã đi đâu thế?"
"Đi dạo."
Tóc mái Thẩm Ngôn Lễ có hơi rối, vừa nói anh vừa tiến lên giúp Diệp Kinh Hàn một tay.
Trong lúc anh đang điều chỉnh và lắp đặt của kính thiên văn, đôi mắt Diệp Kinh Hàn nhìn xuống dưới, vô tình nhìn thấy một dấu giày in hằn trên giày của Thẩm Ngôn Lễ.
Chắc hẳn dấu giày này vừa mới xuất hiện, rõ ràng trước khi anh rời khỏi đây mặt trước giày của anh vẫn còn sạch sẽ.
Hơn nữa cú đá này có lẽ có hơi mạnh, trông dấu giày in rất rõ.
Lông mày Diệp Kinh Hàn hơi nhướng lên, lại tiếp tục quan sát thêm một lần nữa.
Sắc mặt Thẩm Ngôn Lễ vẫn giống như bình thường, không có vẻ gì như đã xảy ra tranh chấp với người khác.
Vốn dĩ ngày thường Diệp Kinh Hàn có hơi kiệm lời nhưng bây giờ thấy như vậy, anh ấy cũng không nén nổi tò mò mà hỏi anh.
"Vừa nãy cậu sao thế."
Thẩm Ngôn Lễ vừa cất gọn kính thiên văn xong, nghe anh ấy hỏi vậy cũng không buồn ngước mắt lên nhìn anh ấy làm gì mà chỉ nói: "Sao gì cơ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!