Trên đường tới Thương Sơn.
Thịnh Tường vẫn không để ý tới ai.
Sau chuyện vừa rồi, cô luôn đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cứ như là đang bị giam cầm, không một cử động nào có thể thu hút được ánh nhìn của cô.
Cô phản ứng như vậy, Thẩm Ngôn Lễ cũng không làm phiền.
Anh bình thản xoay chiếc mũ, cúi đầu nghịch điện thoại, giống như đang đắm chìm vào trong đó.
Qua một lúc, điện thoại của Thịnh Tường bỗng vang lên.
Lúc này cô gái mới có phản ứng.
Vào lúc này, tiếng chuông thông báo của điện thoại giống như chúa cứu thế.
Nhưng mà, khi cô mở điện thoại lên, nhìn thấy tấm ảnh đại diện trong khung chat mà tin nhắn được gửi tới…
Lại im lặng.
S: "Sao không nói câu nào vậy?"
Là tin nhắn của Thẩm Ngôn Lễ.
Thịnh Tường khựng lại một lúc, đầu ngón tay chạm nhẹ vào, sau đó mới gõ chữ.
SQ: "... Có à?"
S: "Chắc chắn là có."
Trông hai người như đang mải mê nói chuyện qua tin nhắn.
Thịnh Tường bối rối một lúc, gõ câu trả lời.
SQ: "Lúc nãy tôi… Ngắm cảnh."
Lúc này Thẩm Ngôn Lễ không gửi tin nhắn nữa.
Anh cất điện thoại, liếc nhìn Thịnh Tường đang ngồi bên cạnh.
Hàng mi dài của cô gái hơi khép lại, rủ xuống.
Cô đang nhìn chằm chằm màn hình điện thoại không chớp mắt, không hề nhìn qua anh một lần nào.
Cô làm gì cũng cực kì tập trung, toàn tâm toàn ý, cũng sẽ không bỏ qua bản thân mà đi theo đuổi thứ khác.
Ví dụ như lúc này, hai tay cô đang cầm chặt hai cạnh của điện thoại.
"Là như vậy."
Thẩm Ngôn Lễ bỗng lên tiếng làm Thịnh Tường nhìn qua theo phản xạ.
Thấy cô nhìn, Thẩm Ngôn Lễ chỉ vào xương quai xanh của mình: "Lúc nãy chỗ này của tôi đau lắm."
Anh còn chưa dứt lời, Thịnh Tường đã nghĩ tới chuyện xảy ra vừa rồi.
Nếu lệch đi một chút thì có lẽ cô đã va vào xương quai xanh của anh rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!