Chương 25: (Vô Đề)

Lượng công việc tại câu lạc bộ thêu thùa Hàng Châu không nhiều, có lẽ vì thành viên trong câu lạc bộ phần đông là con gái.

Trợ lý mới vào tất nhiên sẽ làm vài việc lặt vặt, thỉnh thoảng có thành viên tới đông, mọi người còn có thể thấy bóng dáng các cô gái thao tác trên máy may.

Bởi vì Lê Nghệ thích may vá thêu thùa nên Thịnh Tường cũng hiểu biết sơ sơ.

Cô theo mọi người mò mẫm đo đạc một lát rồi lại quay người về chỗ, ghi chú chi tiết đường cong cụ thể của từng bộ sườn xám, sau đó mới chậm rãi bước ra ngoài.

Đúng lúc mấy nay cô chưa ghé qua toà nhà nghệ thuật, Thịnh Tường đi nhà vệ sinh rửa mặt, sau khi tỉnh táo đôi chút, cô nói trước với Lâm Đình một tiếng rồi đi thẳng đến phòng câu lạc bộ leo núi.

Phòng học sinh hoạt chung của câu lạc bộ leo núi nằm ở cuối hành lang lầu một, cách đó không xa.

Thịnh Tường đẩy cửa vào, người ngồi đợi ở trong phòng cũng không nhiều, chủ nhiệm câu lạc bộ và trợ lý không có ở đây.

Cuộc thảo luận trước đó đã kết thúc, có người nhắc cô nhớ xem thông báo trong nhóm.

Sau khi tự giới thiệu bản thân, mọi người nán lại trò chuyện một lát, bấy giờ Thịnh Tường mới cầm điện thoại bước ra khỏi phòng.

Cô cúi đầu lướt thông báo, lúc này mới thấy trưởng nhóm đã gửi tin nhắn cụ thể về hoạt động team building trong nhóm chat…

Thời gian vào thứ bảy, địa điểm là Thương Sơn.

Đi xe buýt đến Thương Sơn với câu lạc bộ thiên văn.

Mặc dù câu lạc bộ leo núi và câu lạc bộ thiên văn đến cùng một địa điểm nhưng nội dung teambuilding lại khác hoàn toàn, dù gì Thương Sơn cũng ở thành phố bên cạnh, hai câu lạc bộ quyết định thuê chung một chiếc xe buýt để thuận tiện, vừa đủ chỗ cho các thành viên của hai câu lạc bộ.

Lúc Thịnh Tường đọc xong thì thoát khỏi khung chat, trợ lý lại kéo cô vào một nhóm chat mới.

Tên nhóm cũng được đặt là [đi Thương Sơn].

Chắc là nhóm tạm thời dùng để thông báo.

Thịnh Tường không xem nữa, cô đi qua cầu thang quay về câu lạc bộ thêu thùa Hàng Châu.

Có điều mới đi được mấy bước, sau lưng bỗng có tiếng bước chân tương tự cô.

Cô đi nhanh hai bước, người đằng sau cũng nhanh hai bước. Cô bước chậm hai bước, người nọ cũng chậm lại hai bước.

Người đằng sau biết Thịnh Tường đi tới chỗ chuẩn bị lên lầu, cô vừa chậm rãi bước một chân lên bậc thềm, người nọ lại đi theo.

Sảnh cầu thang là nơi bán công cộng, không gian hơi tối và râm mát.

Vì bây giờ đang mùa thu nên trong không khí có chút âm ẩm.

Thịnh Tường hơi nghiêng người, nhường chỗ cho người nọ, tỏ ý để anh đi lên trước.

Nào ngờ đáp lại cô là một bóng người đột nhiên kéo dài trên bậc thang.

Thẩm Ngôn Lễ đút hai tay trong túi, thấy cô dừng bước, anh bèn hỏi: "Cậu không đi à?"

Thịnh Tường cụp mắt, hàng mi dài run run.

Cuối cùng cô ngước mắt nhìn anh: "Tôi không vội... Cậu đi trước đi."

Thẩm Ngôn Lễ như không nghe thấy, chậm rãi cất tiếng, ngữ điệu lười biếng: "Trước sau gì chẳng tới, cậu đi trước đi."

Hai người đứng tại lối vào bậc thang bằng phẳng, không ai nhúc nhích trước.

Cô và anh cứ đứng im giằng co một lúc, cuối cùng Thịnh Tường là người đầu tiên đầu hàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!