Ngay cả trong diễn đàn của trường, những quản trị viên đã tám trăm năm không online, bây giờ cũng ghim bài viết lên đầu.
Cùng với độ phổ biến không ngừng tăng lên, ánh mắt của mọi người đều lũ lượt khóa chặt vào một dòng chữ - "Học viện âm nhạc, Trần Niệm".
Sau đó, tựa như một cơn lốc xoáy quét qua lãnh thổ, rất nhiều chuyện cũ trước kia của Trần Niệm cũng bị phanh phui, chuyện cũ của cô ta gần như đã bị lật tẩy toàn bộ.
Trên thực tế, bất kể là hiện tại hay trước đây, cô ta cũng đã quen thói, thường gây ra vài chuyện.
Ngay sau đó, trong diễn đàn đã ra một bài viết mới, xem như là để đặc biệt thảo luận về quá khứ của Trần Niệm…
"Trời đất ơi, chuyện gì thế này? Vẫn còn làm cái trò hắt nước đó à?"
"Tôi đoán người bị tạt nước chắc chắn là một bạn nữ. Thời tiết lạnh giá như vậy, thực sự là quá độc ác."
"Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài làm tốt lắm, bảo vệ nạn nhân rất tốt!"
"Trần Niệm ư, là cô gái có ánh mắt cao tuốt trên trời đó hả? Quả thật là chuyện mà cô ta có thể làm ra được."
"Đúng vậy, trước đây cô ta đã từng qua lại với Hà Phương Chu, chia tay rồi lại tái hợp không biết bao nhiêu lần. Mà trong khoảng thời gian đó, cô ta cũng không quên tán tỉnh đàn anh đã có bạn gái. Đây là chuyện có thật, là bạn cùng phòng của tôi đã tận mắt chứng kiến."
"Trong lễ kỷ niệm ngày thành lập trường năm ngoái, cô ta chỉ là một trợ lý nhỏ nhoi nhưng lại tự coi bản thân là người phụ trách, cứ ra lệnh rồi sai khiến người khác suốt ngày hôm đó."
"Lúc trước, cô ta còn tới chặn đường Thẩm Ngôn Lễ, khiến tôi cười muốn rụng răng, nam thần là người mà cô ta có thể tơ tưởng đến sao?"
"Đúng là độc ác quá, có điều vừa mới nhìn thấy là bị kỷ luật nặng nề thì tôi đã cảm thấy dễ chịu hơn rồi, ha ha ha."
Ứng Đào thích thú đọc bài đăng này, cô ấy vẫn không kìm chế được mà nổi giận trước mặt Thịnh Tường.
"Cô gái này thật sự quá xấu xa, đúng là biết người biết mặt khó biết lòng. Trước đây, tớ còn gọi cô ta một tiếng chị, bây giờ suy nghĩ lại thì thấy thật là ghê tởm mà!"
Thịnh Tường đang bận rộn với ngày khai trương chính thức, lúc rảnh rỗi cũng lướt nhanh qua.
Thực ra, cô muốn biết việc này sớm hơn nhưng Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài đã xử lý nhanh chóng như thế, điều này vẫn khiến người ta cảm thấy yên tâm hơn được phần nào.
Suy cho cùng, tính đến những chuyện mà cô đã gặp phải, chắc hẳn là sau này sẽ không có sinh viên nào phải trải qua những điều tương tự nữa.
Chập tối, xung quanh không có nhiều người.
Một vị khách bất ngờ đã đến cửa tiệm.
Khi trông thấy khuôn mặt có phần tiều tụy của Trần Niệm, Ứng Đào thầm khịt mũi, giả vờ như không nhìn thấy cô ta.
Trần Niệm cũng không thèm quan tâm, chỉ chậm rãi đi tới, dùng một giọng thật trầm nói với Thịnh Tường: "Thành thật xin lỗi."
Dứt lời, cô ta còn đứng nguyên tại chỗ một lúc lâu.
Cô ta không nói lời nào nữa, nhưng cũng chẳng làm ra bất kỳ hành động dư thừa.
Vào thời điểm thông báo được đưa ra, Trần Niệm đang ở trong lớp học. Mọi người xung quanh đều tới tấp nhìn về phía cô ta với đủ loại ánh mắt, vô hình trung khiến người khác khó chịu.
Mặc dù từ lâu, cô ta đã biết nhà trường sẽ trực tiếp ra thông báo phê bình nhưng ban đầu, cô ta không ngờ được rằng mọi chuyện sẽ diễn ra theo chiều hướng như thế này.
Hôm trước, Trần Niệm đi ngang qua phòng tập thể dục, đang định quay trở lại Học viện âm nhạc.
Trước cổng học viện, có một bạn cùng lớp đi tới gọi cô ta: "Trần Niệm, bên ngoài có người đang đến tìm cậu kìa."
Sau đó, người nọ lại vỗ vai cô ta, nhỏ giọng và đầy thần bí nói: "Là sinh viên bên Học viện Kỹ thuật Hàng không vũ trụ đấy."
Nghe được lời này, trong đầu Trần Niệm có thêm nhiều suy đoán, nhưng theo sau đó lại là một niềm vui bất ngờ ập đến.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!