Chương 20: (Vô Đề)

Động tĩnh lớn bất ngờ vang lên, chiếc đập bàn đập vào tường khẽ tạo thành tiếng.

Hàng nữ sinh đằng sau rõ ràng là bị hành động của Thẩm Ngôn Lễ làm giật mình tới độ ngơ ngác, yên lặng hẳn một lúc lâu.

Mấy cô gái đó mím môi, trật tự không nói gì nữa.

Trong phòng học vốn chỉ có tiếng lật giở tài liệu sột soạt mà thôi, sau vụ việc vừa rồi thì dù là tiếng động nhỏ bé tới mấy cũng hoàn toàn im bặt, ai nấy đều đổ xô nhìn về hướng này.

Động tác của thầy giáo lớn tuổi hơi lưỡng lự rồi bước sang đây.

Ánh mắt của ông ấy đảo qua Thẩm Ngôn Lễ và mấy nữ sinh ngồi phía sau: "Mấy em có chuyện gì?"

Thẩm Ngôn Lễ để gọn chồng tài liệu rồi quay người lại, đáp câu lơ đễnh: "Không có gì nghiêm trọng đâu ạ, bọn em đang thảo luận về vấn đề chỗ ngồi của môn tự chọn thôi."

Nói xong, anh hơi ngừng lại rồi khẽ nhướng mày, giọng điệu có phần bất cần: "Bọn họ muốn biết làm sao để có chỗ ngồi, nếu em không nói cho họ biết thì không hay lắm."

Tuy là nói thế nhưng nội dung câu nói vừa nãy của Thẩm Ngôn Lễ cũng không phải ý này.

Các bạn trong lớp đều nghe rõ ràng, cũng có thể hiểu được chút ý trong đó. Mặc dù không biết cụ thể xảy ra chuyện gì nhưng giọng điệu lạnh lùng bực bội vừa rồi của Thẩm Ngôn Lễ rõ ràng tới mức không thể che giấu được.

Nữ sinh ngồi hàng sau nghe anh nói vậy thì càng thấy xấu hổ hơn.

Vốn dĩ cô ta chỉ đang phàn nàn mà thôi, nhưng đôi khi cảm xúc dần dần tích tụ thì cũng cần một điểm giới hạn để trút giận.

Trước giờ Thẩm Ngôn Lễ luôn rất nổi danh trong học viện, hồi trước phòng thí nghiệm phân chia nhóm và có rất nhiều nữ sinh tự tiến cử nhưng tất cả đều bị từ chối.

Thường không có ngoại lệ, nhưng cảm giác cân bằng kỳ lạ này nhanh chóng bị phá vỡ.

Đầu tiên là về những nội dung được thảo luận trên diễn đàn Kinh Hoài, sau đó lại là chuyện về chỗ ngồi ngày hôm nay.

Hết cái này đến cái khác, cứ tuôn ra rồi lật ngược lại, nhưng ai có thể ngờ là cuối cùng lại đụng trúng chính chủ chứ.

"Có vấn đề gì mà không thể đợi đến lúc hết tiết rồi thảo luận?" Đôi mắt của Hàn Thúc lạnh như băng sương: "Vừa gây ra tiếng động lớn như thế thì không chỉ ảnh hưởng chính em mà còn ảnh hưởng tới những người khác nữa đấy."

Thẩm Ngôn Lễ còn muốn nói thêm gì nữa nhưng mép tay áo của anh bỗng nhẹ nhàng bị kéo lại.

Anh hơi cúi đầu nheo mắt nhìn, đầu ngón tay Thịnh Tường đang kéo áo của anh, bàn tay trắng nõn của cô dán vào đó, xương ngón tay thon dài xinh đẹp.

Bàn tay đặt lên tay anh hơi bấu víu một chút để lặng lẽ tạo sự chú ý với anh.

Sau đó, đầu ngón tay của cô gái khẽ nhúc nhích rồi chậm rãi đưa một tờ giấy sang.

Là bản vẽ tính toán theo công thức mà anh đã đưa cho cô vừa nãy.

Bên trên là dòng chữ xinh xắn tao nhã…

"Đừng cãi nhau với thầy."

Thẩm Ngôn Lễ dời mắt, không nói thêm gì nữa.

Lần này đến lượt Hàn Thúc kinh ngạc, Thẩm Ngôn Lễ vốn là sinh viên của trường này, từ đầu học kỳ ở Kinh Hoài đến nay, anh luôn là một trong những tân sinh viên được người khác chú ý nhất. Mặc dù rất ngạc nhiên trước sự thay đổi im lặng đột ngột của Thẩm Ngôn Lễ nhưng người giáo sư lớn tuổi vẫn tuân thủ triết lý giảng dạy trước đây của mình.

"Lớp của tôi chỉ chấp nhận thảo luận chứ không cho phép châu đầu ghé tai hoặc không lắng nghe cẩn thận. Lần này tôi tha cho các em, lần sau còn như thế thì em đứng lên cho tôi."

Thẩm Ngôn Lễ miễn cưỡng giương mắt lên, coi như là đồng ý.

Hàn Thúc ngoảnh đi rồi nhanh chóng quay lại tiếp tục chủ đề ban nãy: "Thứ tôi phát cho các bạn là bản vẽ ba mặt và bản vẽ bố cục của sơ đồ máy bay, các em hãy sao chép theo nội dung tài liệu, đến khi học kỳ này kết thúc các em sẽ có thể có các bản vẽ mô hình mặt phẳng cơ học do chính mình tạo ra. Bản vẽ kết quả cuối cùng sẽ là cơ sở để tôi chấm điểm cuối cùng cho các em."

Sau khi đã giải thích xong, ông ấy nhìn quanh bốn phía, không tập trung vào một ai cả.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!