Thịnh Tường không trả lời kỹ càng, cô chỉ nói đôi câu về vấn đề xảy ra trước đấy mà thôi.
Cô cũng vô tình nhắc tới sự giúp đỡ của Thẩm Ngôn Lễ sau cuộc gặp gỡ tình cờ.
"May là gặp được." Tiêu Tự nghe xong thì bỗng trở nên nghiêm túc một cách khó hiểu, tự dưng lại đàng hoàng đến lạ: "Nhưng mà đã gặp nhau thì đó là duyên phận rồi. Phòng bọn tôi định ra ngoài ăn khuya, cậu có muốn đi cùng không?"
Nếu là trước đây thì Thịnh Tường chỉ coi là lời khách sáo, cô chắc chắn sẽ từ chối.
Nhưng sự nhiệt tình trước mắt không thể chối từ được, Thịnh Tường lại tiếp tục nhìn sang Thẩm Ngôn Lễ đang đứng bên cạnh rồi đồng ý: "Vậy cũng được, nhưng mà để tôi mời các cậu bữa này nhé."
"Cậu mời bọn tôi á???"
Tiêu Tự còn tưởng mình nghe nhầm nên hét toáng lên rồi bỗng bị Trình Dã Vọng vỗ một cái bốp.
Thịnh Tường giải thích: "Coi như là trả ơn đi."
Không biết nghe thấy từ nào mà Thẩm Ngôn Lễ đang đứng yên bỗng nhìn thẳng sang đây, ánh mắt không hề giấu diếm.
Sau đó, anh lại nghe thấy giọng nói ngượng ngùng của Thịnh Tường vang lên: "Nhưng mà chắc mọi người phải chờ chút, tôi phải về thay đồ đã."
…
Thịnh Tường mang theo quần áo ướt trở lại sân sau.
May mắn là cửa hàng nằm ngay cạnh sân bóng rổ của trường và còn sát cổng trường nữa, vừa lúc tiện đường nên thay đồ cũng không mất quá nhiều thời gian.
Khi hai cô gái quay lại sân sau thì bốn nam sinh đã đứng trước mấy cửa hàng rồi.
Lê Nghệ đứng chờ trước cửa phòng, nghe thấy tiếng động nên định hỏi thăm một chút. Bà ấy thấy tối muộn mà Thịnh Tường vẫn muốn ra ngoài bèn dặn dò cô nhớ chú ý an toàn chứ cũng không định ngăn cản.
Lúc bấy giờ, Ứng Đào đã lâm trận mà muốn bỏ chạy nên bị Thịnh Tường cản lại.
"Không phải cậu đã nói muốn ăn bữa khuya với tớ từ lâu rồi sao? Giờ có cơ hội thì lại không được hả?"
"Nhưng tớ đâu có muốn ăn với nhóm Thẩm Ngôn Lễ đâu…" Ứng Đào nhăn nhó gương mặt tròn xoe, giọng nghẹn ngào như thật.
"Nhưng một mình tớ đi thì cũng kỳ lắm." Dù sao cũng toàn là nam, lại còn là top một top hai trong trường nữa chứ.
Thịnh Tường nhẹ nhàng vỗ cô ấy: "Cậu xem, hôm nay cậu cũng giúp tớ mà, ơn này cũng phải trả cho cả cậu nữa chứ."
Ứng Đào ngập ngừng hai giây, cảm thấy cũng có lý: "Hình như thế thật…"
Ăn chùa thì ngu gì mà không ăn!
Lúc đi ra, nhóm Tiêu Tự đã chọn được một quán đồ nướng.
Vì cân nhắc tới việc các cô gái quay lại trường sẽ bất tiện nên họ quyết định tìm một quán ăn gần trường học.
Có một làng đại học gần Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài, có đủ các phố bán đồ ăn vặt và nhiều cửa hàng dành riêng cho sinh viên đại học.
Nhóm Tiêu Tự đã đến quán thịt nướng này mấy lần, thường đến giờ này là giờ cao điểm nhưng lạ là hôm nay lượng khách tại quán khá vắng, còn lượng đặt đồ online thì nhiều không xuể.
Bọn họ tìm một chiếc bàn dài rồi ngồi xuống, hai cô gái ngồi một bên.
Tiêu Tự cũng tự giác không ngồi đối diện Thịnh Tường, nhưng khi đối diện với ánh mắt của Ứng Đào thì lại thành một tràng cãi nhau bằng mắt.
"Mà phải rồi, hôm nay chúng mình cũng được hưởng ké hào quang của lão đại đấy thôi…" Tiêu Tự cũng phân chia rõ ràng: "Nên mới được hoa khôi của trường mời một bữa thế này."
"Mỗi cậu biết đấy à, khuyên cậu một câu, nói ít ăn nhiều vào." Trình Dã Vọng ngồi xuống bên phải anh ta rồi xin Diệp Kinh Hàn một tờ giấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!