Mùa xuân lại đến ở Nam Hòe.
Từng chồi non xanh mướt vươn mình, ghé vào sát bên cạnh cửa sổ sát đất gần vườn hoa.
Thời tiết này tơ liễu bay khắp nơi, cả thế giới dường như đều đắm chìm sương mù ấm áp.
Mấy hôm trước, Thẩm Dục Thành kéo Thẩm Dục Lâm ra vườn hoa ngoài trang viên, không thể chống lại sự xâm lược của tơ liễu, đến khi về nhà, tơ liễu bị vương vãi khắp nơi. Không chỉ riêng trên sàn nhà tầng một mà ngay cả sofa, thậm chí trong không khí cũng tràn ngập những sợi tơ nhỏ li ti trôi nổi như hạt bụi.
Thịnh Tường sợ ngứa, chẳng mấy chốc đã gặp nạn, nhưng ba cha con nhà họ lại không hề hấn gì.
Đôi mắt của cô cứ long lanh ngập nước, mấy ngày liên tiếp đều nhìn người khác bằng ánh mắt đáng thương vô cùng.
Sau khi biết chân tướng, sắc mặt Thẩm Ngôn Lễ đen sì, khiến hai đứa nhóc sợ đến nỗi không dám hó hé một lời.
Sau này, Thẩm Dục Thành và Thẩm Dục Lâm thành thật yên phận mấy ngày, không dám đi đâu.
Hôm nay, Thẩm Ngôn Lễ và Thịnh Tường hiếm khi đều ở nhà.
Sáng sớm, Thẩm Dục Thành kéo Thẩm Dục Lâm lên phòng ngủ chính tầng hai, chuẩn bị nhận lỗi trước mặt cha mẹ. Nhưng hôm nay, phòng ngủ chính lại có vẻ rất khác thường, Thẩm Dục Thành chỉ nhẹ nhàng gõ mấy cái, cánh cửa dày nặng cứ thế chậm rãi mở ra.
Cửa không khóa.
Cậu bé nhìn vào phòng, chăn nệm trên giường phòng ngủ không xếp lại, Thẩm Ngôn Lễ và Thịnh Tường đều không có trong phòng.
Thẩm Dục Thành rảo bước vào phòng, Thẩm Dục Lâm đi đằng sau kéo ống tay áo của anh trai: "Anh ơi, hay là mình đừng tìm nữa."
Giờ này đã gần đến trưa rồi, chắc chắn Thịnh Tường và Thẩm Ngôn Lễ đã dậy. Có lẽ họ không có trên tầng hai.
Trang viên rất rộng lớn, có rất nhiều phòng trống, đôi khi thật sự rất khó để tìm được một người.
Nghe vậy, Thẩm Dục Thành cũng thấy có lý. Cậu bé ngẫm nghĩ rồi thử gọi hai tiếng.
Phòng ngủ chính không có tiếng trả lời, Thẩm Dục Lâm bày ra vẻ mặt đã biết trước rồi: "Thấy chưa."
Thẩm Dục Thành không tiếp tục tìm kiếm, chỉ quay đầu nhìn thoáng qua, nhún vai với em trai của mình.
Hai đứa bé không muốn ở lại đây lâu, chuẩn bị xuống lầu chơi mô hình. Nhưng chúng còn chưa kịp xoay người rời đi thì bỗng có tiếng sột soạt phát ra từ phòng giữ quần áo bên trái trong phòng ngủ chính, dường như có vật nặng nào đó rơi xuống sàn nhà phát ra một tiếng "rầm", vừa giòn tan vừa dứt khoát.
"…"
Hai đứa bé anh nhìn em, em nhìn anh cứ cho rằng mình nghe nhầm.
Không lâu sau, sự yên tĩnh ấy bị đánh vỡ. Giọng nói của Thẩm Ngôn Lễ truyền ra từ cửa phòng giữ quần áo, giọng điệu nhàn nhã: "Hai đứa ngoài kia, xuống lầu chờ cho ba."
…
Lúc này, Thịnh Tường vô cùng xấu hổ và tức giận: "… Anh có chắc tụi nó không thấy không?"
"Cửa khép kín thế này, chúng có thể thấy cái gì?" Thẩm Ngôn Lễ ngoài người che khuất bóng lưng trắng muốt của cô: "Hơn nữa, hai đứa nhóc đó có vào đây đâu." Vẻ mặt anh không quan tâm cho lắm.
Buổi sáng sau khi ngủ dậy, Thịnh Tường vào phòng thay quần áo, Thẩm Ngôn Lễ cũng vào phòng chọn cà vạt, không biết anh nổi điên cái gì mà cứ nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt bốc lửa, sau đó đè cô lên tủ trang sức giày vò.
Lúc nãy, cô loáng thoáng nghe thấy tiếng kêu của hai đứa bé, hỏi Thẩm Ngôn Lễ có phải hai anh em vào phòng ngủ hay không nhưng anh hoàn toàn không nghe.
Trong lúc giãy dụa, chiếc hộp trong tủ quần áo bên cạnh bị quẹt trúng rơi xuống sàn nhà, phát ra tiếng vang không nhỏ.
[Vòng cổ Tường Vi] được đặt giữa tủ trang sức, cách tấm kính thừa nhận động tác và lực đẩy của hai người bên trên.
Thẩm Ngôn Lễ ghé vào tai cô, xấu xa cắn vành tai trắng muốt như ngọc của cô, sau đó cắn một phát thật mạnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!