Chương 143: (Vô Đề)

Đêm nay là đêm tân hôn của vợ chồng nhà họ Thẩm, không ai dám xuống tầng hai phá đám.

Thấy Tiêu Tự thay quần áo đến đây, Trình Dã Vọng nhìn chằm chằm vào chỗ nào đó trên người anh: "Làm xong rồi à?"

"… Ánh mắt của cậu là thế nào vậy hả?"

Tiêu Tự đấm Trình Dã Vọng một phát: "Đến chơi bài."

"Đám con gái vẫn chưa tắm xong, không chờ họ à?"

Không biết có phải bị ban đêm ảnh hưởng hay không, trong lòng Tiêu Tự cứ ngứa ngáy. Anh bèn ngồi xuống: "Chờ cái búa, mấy đứa tụi mình chơi một ván trước."

Trong lúc đánh bài, các phù dâu vẫn chưa sửa soạn xong, mọi người bắt đầu tán gẫu.

Trải qua lễ cưới hôm nay, đề tài tất nhiên được chuyển sang cho mỗi người, đương nhiên đều liên quan đến nửa kia trong tương lai của họ.

Trình Dã Vọng xem như biết chuyện, hỏi Tiêu Tự: "Có phải dạo này mẹ cậu cứ kêu cậu đi xem mắt không?"

"Sao cậu biết?"

"Bác gái nói, bác ấy đến hỏi tôi rốt cuộc cậu có bạn gái hay không."

Tiêu Tự tiếp tục đánh bài: "Cậu trả lời thế nào?"

"Trả lời thành thật chứ sao, cậu thực sự không có bạn gái, bác ấy không đáp lời, mấy hôm sau nói là nhất định phải bắt cậu đi xem mắt."

Dạo này quả thực Tiêu Tự cứ bị giục, anh cau mày: "Thấy chưa? Phiền ghê."

"Tôi vốn không định cưới vợ sớm quá nhưng nhìn Thẩm chó mà xem, có đôi khi cảm thấy cưới vợ cũng không phải không được."

"Cậu thay đổi nhanh vậy?" Trình Dã Vọng rất kinh ngạc: "Nhưng cậu lại thấy xem mắt phiền phức, không có người để lựa chọn thì cưới ai?"

Tiêu Tự rút một điếu thuốc lá: "Người để chọn…"

Anh châm thuốc lá, vừa định nói gì đó thì chợt nhận thấy có người sau lưng mình.

Tiêu Tự quay đầu, đã thấy ngay Ứng Đào đứng trong đám phù dâu. Không biết họ đã đến đây bao lâu, lúc này đang chơi cờ đua máy bay.

Ứng Đào liếc nhìn anh, sau đó lại lập tức dời mắt.

Đêm đó, Tiêu Tự trực tiếp cạy cửa phòng của Ứng Đào.

Ứng Đào đang dưỡng da trước khi ngủ, nghe thấy động tĩnh thì nói: "Cậu làm ăn trộm quen rồi hả?"

Đây là nhà mới của Thẩm Ngôn Lễ và Thịnh Tường đấy, Tiêu Tự cũng dám cạy cửa nhà họ à?

"Ai bảo hồi trước em nhốt tôi ngoài cửa, giờ để lại di chứng." Tiêu Tự đóng cửa rồi cà lơ phất phơ tiến vào, trực tiếp ngồi xuống mép giường, hai tay chống lên giường nhìn cô: "Không thể không nói, vì em mà tôi lại học được một kỹ năng mới."

Ứng Đào rầm rì: "Tôi khuyên cậu đừng tâng bốc bản thân quá lố như thế, đây không phải là kỹ năng mới đâu, đây là trò ăn trộm thì có."

Tiêu Tự cười khẩy: "Sao trong mắt em, tôi lúc nào cũng thảm hại vậy hả?"

Ứng Đào vỗ nước dưỡng da trên mặt mình, nhìn anh qua chiếc gương: "Chẳng phải lúc nãy cậu còn hung ác kêu tôi chờ à? Nhưng tôi nói thật với cậu, tôi cũng chỉ lỡ tay làm đổ rượu vào chỗ ấy của cậu thôi, có phải cố ý đâu."

Tiêu Tự hiếm khi không cãi lại cô.

Không khí yên tĩnh thật lâu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!