Chương 142: (Vô Đề)

Ứng Đào không biết đàn anh chào tạm biệt mình với vẻ mặt như thế nào.

Chờ đến khi cô hoàn toàn tỉnh táo lại, trong căn hộ đã tràn ngập mùi thuốc lá thoang thoảng, hòa cùng với mùi hương trong veo nào đó.

Cô rất quen thuộc với mùi hương này, đây là loại sữa tắm mà cô hay dùng.

"…"

Thì ra Tiêu Tự còn tắm rửa một lần cơ à?

Cô dùng chân đẩy đống hàng chồng chất như núi: "Tiêu Tự, sao cậu lại tự ý xông vào nhà người khác, ai cho cậu vào đây?"

"Hồi trước tôi đến nhà em chẳng lẽ không gọi là tự ý xông vào nhà người khác à?"

"Cũng đúng thôi, bận ăn cơm với đàn anh cơ mà, sung sướng biết bao." Tiêu Tự còn ngậm điếu thuốc, lườm cô một phát: "Tất nhiên sẽ không nhớ ông đây là bạn tình trên danh nghĩa của em."

"…"

Mối quan hệ kiểu này mà bị anh nói cứ như có lý lắm. Mối tình bí mật mà giờ biến thành quang minh chính đại rồi à?

Ứng Đào khẽ hừ một tiếng: "Không nói thì sao nhớ được. Nếu lúc ăn cơm mà tôi còn nhớ đến cậu thì còn khẩu vị nào nữa?"

Động tác cầm thuốc lá của Tiêu Tự khựng lại, suýt nữa thì bị phỏng tay.

Anh bày ra thái độ muốn tính sổ rõ ràng với cô.

"Cậu đừng đến đây, hôm nay tôi không muốn."

Lúc này, Ứng Đào hơi mệt mỏi, chỉ muốn đi tẩy trang rửa mặt, nhanh chóng đẩy anh ra, đi về phía nhà vệ sinh. Cô chẳng buồn ngoảnh đầu, chỉ để lại bóng lưng cho anh: "Cho cậu mười phút, nhanh chóng biến mất khỏi chung cư của tôi."

"Dựa vào đâu? Em nói đi thì ông đây phải đi chắc? Ông đây không đi."

Vừa dứt lời, anh còn sáp lại gần, cũng muốn chen vào nhà vệ sinh: "Bị đàn anh của em bắt gặp, em không vui đến thế cơ à?"

Trong nhà vệ sinh vẫn còn hơi nước mà lúc nãy Tiêu Tự tắm rửa, liên tục phả vào mặt. Hơi nóng dâng lên, đôi mắt Ứng Đào phủ đầy sương mù, mơ hồ không phân biệt rõ bóng người, hung ác đánh một cái: "Sao cậu phiền vậy hả? Dạo này tôi chỉ không muốn gặp cậu thôi, đừng chọc tôi."

"Đến ngày à?" Mái tóc Tiêu Tự nửa khô nửa ướt, anh nghiêng đầu nhìn, vươn tay thò xuống váy cô thăm dò: "Không có băng vệ sinh."

Theo động tác hết sức tự nhiên của anh, Ứng Đào chỉ cảm thấy hơi nước trong đầu cứ sôi sùng sục, xông thẳng lên đỉnh đầu, chỉ thiếu điều hấp chín cả người cô.

Ứng Đào nhảy sang bên cạnh hai bước, che tay trước ngực bảo vệ bản thân.

"Cậu sờ chỗ nào vậy hả?" Cô suýt nữa thì ngất xỉu: "… Đồ biến thái chết tiệt!"

Tiêu Tự đứng tại chỗ, nghiêng đầu nhìn cô: "Ngủ cũng ngủ rồi, bây giờ lại chê ông đây? Gặp một tên đàn anh mà đã mê hoặc cho em choáng váng đầu óc rồi hả? Ứng Đại Đào, em giỏi lắm!"

Đang yên đang lành nhắc đến đàn anh gì? Người ta tốt bụng, còn khiêng cả đống hộp đựng hàng cho mình. Cảm xúc nổi loạn của Ứng Đào chợt dâng lên: "Sao giỏi bằng cậu được, nào là mỹ nữ gợi cảm phong tình, nào là chị gái tao nhã tri kỷ, ai chơi giỏi bằng cậu."

Tiêu Tự không hiểu ra sao, còn chưa kịp nói gì thì đã bị Ứng Đào đẩy ra nhà vệ sinh.

Chờ đến khi cô tắm rửa xong, bước ra ngoài thì thấy Tiêu Tự ngồi trên sofa, lại ra lệnh đuổi khách: "Sao cậu vẫn chưa đi?"

Tiêu Tự như mới hoàn hồn từ trong suy nghĩ nào đó, nhìn về phía cô: "Tôi biết ngay người mình thấy trong trung tâm thương mại hôm đó là em mà."

"Chị gái tao nhã tri kỷ nào? Đó là mẹ tôi." Nói rồi, anh ném một chiếc túi được đóng gói cho cô: "Em bảo hôm đó em bị thư ký chặn đường còn gì, tôi đã đặc biệt chọn một cái túi cho em đấy."

Vừa nhận được cái túi, Ứng Đào còn ngây người. Đến khi đưa lại gần thấy màu sắc của chiếc túi, cô lại suýt nữa ngất xỉu.

Thẩm mỹ của trai thẳng là kiểu gì vậy? Màu đỏ thẫm bóng loáng, bên ngoài còn bọc một lớp kim tuyến màu hồng lấp lánh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!