Tiêu Tự vốn không có hứng thú với chuyện này. Anh và Thẩm Ngôn Lễ, Trình Dã Vọng đã làm việc cùng nhau rất nhiều năm, tính nết bị ảnh hưởng nên càng ngày càng tùy ý. Sau này, khi thật sự không chịu nổi những cú điện thoại liên hoàn đòi mạng của mẹ Tiêu, anh bị cằn nhằn nhiều đến nỗi tai suýt nữa thì mọc kén, đành phải làm theo lời bà ấy.
Ứng Đào không hỏi nhiều, bưng miếng dưa lưới mà Tiêu Tự cắt sẵn vừa ăn vừa xem TV, chẳng buồn nhìn anh lấy một lần.
"Sao? Cậu chủ Tiêu của chúng ta cũng phải về nhà kế thừa gia nghiệp à?"
"Kế thừa cái búa. Ông đây thân tại Tiêu thị lòng tại Thẩm thị, mỗi ngày đa số thời gian tôi đều ở trong căn cứ, em không thấy à?"
"Vì sao tôi phải thấy?" Ứng Đào lườm anh một phát: "Tôi không có hứng thú với cuộc sống của cậu."
"Không có hứng thú? Nói cứ như thể em không tham gia vào đời sống tình dục của tôi không bằng."
"…"
"Cậu có tin tôi bóp chết cậu không hả!"
"Em bóp đi, bóp chết được ông đây thì ông đây sẽ theo họ em."
Hai người cãi cọ một lát, Tiêu Tự nhanh chóng rời đi. Ứng Đào xem TV trong chốc lát rồi đi ngủ bù. Dạo này anh cứ kéo cô làm mãi, sáng nay cô đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, sau đó cúi xuống dùng miệng làm cho anh. Kết quả là suốt một buổi sáng anh phấn khởi vô cùng, kiên quyết không chịu ra ngoài.
Hai người thay phiên nhau ở trong chung cư của nhau, ở chán bên kia thì đổi sang bên này.
"…"
Không biết có phải là ảo giác hay không, cô cứ cảm thấy người mình mệt mỏi.
Sau khi tỉnh dậy, Ứng Đào xem tin nhắn mới trên điện thoại, mới thấy một giờ trước, Tiêu Tự gửi tin nhắn WeChat cho mình, nói rằng anh cần một chiếc áo sơ mi màu xanh lam, hỏi cô có thể mang đến cho anh được không.
Ứng Đào: "Cậu tự hỏi xem có phải trí nhớ của cậu giống hệt mấy ông cụ không."
Ứng Đào: "Chỉ lần này thôi đấy, lần sau không được viện cớ này nữa!"
Cô vẫn còn nhớ kỹ quy tắc, không muốn vượt ranh giới chút nào.
…
Chi nhánh Tiêu thị ở Nam Hòe mới được thành lập không lâu, xem như tòa nhà mới nhưng cũng không khó tìm.
Buổi chiều, người trong công ty không nhiều lắm. Ứng Đào không bắt chuyện với lễ tân mà dựa theo nhắc nhở của Tiêu Tự, nhanh chóng đi thang máy chuyên dụng lên tầng cao. Nhưng mở đầu thuận lợi không có nghĩa là đoạn sau cũng suôn sẻ.
Ứng Đào vừa bước ra thang máy, đã bị nữ thư ký chậm rãi bước đến chặn đường. Giọng nói của đối phương tuy dịu dàng nhưng động tác ngăn cản lại rất lưu loát: "Xin lỗi cô, xin hỏi cô tìm ai?"
Cô đã lên tầng này rồi thì còn tìm ai nữa?
"Tôi tìm Tiêu Tự."
"Cô tìm tổng giám đốc Tiêu à?" Dường như đã hiểu rõ, giọng nói của nữ thư ký dịu đi: "Người đến tìm sếp Tiêu rất nhiều, không có hẹn trước thì không được vào đâu nhé."
Vừa nghe câu này, Ứng Đào cũng bắt đầu quan sát đối phương.
Ngực tấn công mông phòng thủ, quả thật là một mỹ nhân. Tiêu Tự đúng là có phúc phận, trở về Tiêu thị mà thư ký trong công ty cũng ăn diện xinh đẹp.
Thấy cô không trả lời, nụ cười của nữ thư ký tươi tắn hơn: "Dạo này sếp Tiêu đã dặn dò, nếu đã hẹn trước thì phải tra danh sách cuộc hẹn, xin hỏi họ tên cô là gì? Để tôi tra tìm giúp cô nhé?"
"Ờ, tôi không có hẹn trước." Ứng Đào giơ chiếc áo sơ mi lên: "Nhưng cái áo này là sếp Tiêu của các cô bảo tôi mang đến đây, cô đưa cho cậu ấy đi."
Nữ thư ký không nhận áo mà chỉ gẩy mái tóc xoăn: "Xin lỗi cô, nếu ai đến đây đều nói là đưa đồ cho sếp Tiêu thì một ngày tôi phải nhận bao nhiêu món đồ cho vừa."
Ứng Đào bỗng cảm thấy buồn cười. Nhưng cô cũng lười đôi co với người này, mở WeChat lên tìm tên Tiêu Tự: "Thư ký của cậu chặn đường không cho tôi vào, tôi đặt áo sơ mi lên cái ghế bên cạnh cho cậu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!