Chương 13: (Vô Đề)

Ở góc độ này, Thịnh Tường không thấy rõ biểu cảm của Thẩm Ngôn Lễ.

Cô chỉ có thể lờ mờ nhận ra vết thương của bản thân qua câu nói vừa rồi của anh.

Thịnh Tường mặc một chiếc váy cotton, lớp vải của váy mềm mại, dán sát vào da thịt, cẳng chân nơi bị bóng va phải hơi lõm xuống thành một vết nhỏ.

Hẳn là trên mặt bóng còn có mấy viên đá nhỏ, bị lực mạnh tác động nên găm vào chân cô. Sau khi làn váy dài của cô bị vén lên, cô còn cảm nhận được chút xúc cảm rách da nhè nhẹ.

Thịnh Tường cúi đầu nhìn theo động tác tay của Thẩm Ngôn Lễ, nhìn qua đúng là trông hơi đáng sợ.

Máu chảy ồ ạt, chẳng mấy đã nhuộm đỏ cả cẳng chân Thịnh Tường, váy cô cũng vì vậy mà dính đầy vết máu.

Nhìn thì trông hơi rợn người, nhưng Thịnh Tường đã không có cảm giác như vừa rồi nữa.

Cơn đau thấu tim ban nãy đã dần vơi bớt, đôi mày đang cau chặt lại của cô cũng dần thả lỏng.

Gió thu cuối ngày hơi se se lạnh, thổi qua làn da lộ ra bên ngoài của cô. Bên ngoài lưới sân bóng không có ai, nhưng không tránh được việc có những sinh viên tò mò nên quay đầu nhìn ngó.

Thịnh Tường hoàn hồn, thử rụt chân lại, nhưng Thẩm Ngôn Lễ căn bản không cho cô cơ hội này, anh nắm chặt chân cô hơn.

"Hẳn là không nghiêm trọng lắm đâu."

Tuy nói như vậy nhưng cô lại chẳng thể tránh thoát.

Cứ giằng co như vậy, cô lại bị lực tay của anh kéo lại gần hơn.

"Thế này mà còn không nghiêm trọng à?" Thẩm Ngôn Lễ không ngẩng đầu, chỉ nói: "Cậu đừng giãy nữa."

Dứt lời, anh lại tỉ mỉ quan sát vết thương của cô vài lần. Anh buông váy cô xuống, sau đó thẳng lưng khuỵu gối, một tay đỡ eo cô, một tay khác vòng qua mặt sau đầu gối cô.

Anh hơi dồn sức, nhẹ nhàng bế ngang cô lên.

Đôi chân dài của Thẩm Ngôn Lễ di chuyển, bước nhanh về phía trước.

Trong lúc trời đất quay cuồng, Thịnh Tường nhìn người trước mắt, tiếng kêu nghẹn trong cổ họng, trở thành cảm giác bối rối, không biết phải làm sao.

"Cậu đưa tôi đi đâu thế?"

"Cậu nghĩ là tôi sẽ đưa cậu đi đâu?" Thẩm Ngôn Lễ nhướng mày nhìn cô, giọng điệu hài hước.

Thấy Thịnh Tường mím môi, Thẩm Ngôn Lễ không cố tình trêu đùa cô nữa: "Đi đến phòng y tế."

Anh đi rất nhanh, mới chốc lát đã đi qua sân bóng.

Chiều nay là ngày nghỉ lễ của Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài, nhưng buổi tối vẫn có tiết học.

Giờ này, có khá nhiều học sinh đi đến giảng đường sau khi ăn tối, thấy cảnh này, họ sôi nổi dừng lại xem.

Bỏ qua những ánh mắt thi thoảng lại lướt tới ở xung quanh, tất cả sức chú ý của Thịnh Tường đều đặt ở nơi tiếp xúc với anh, cô thấy người mình tê rần như vừa bị điện giật.

Vì lý do tính cách mà cô chưa từng tiếp xúc gần gũi với người khác giới đến như vậy. lúc này, anh đang ôm lấy cô, cô gần như đã nằm trọn trong lòng anh.

Thẩm Ngôn Lễ mới vừa bước ra từ trận bóng gay cấn, mấy sợi tóc của anh ướt nhẹp, dính ở trên trán.

Tầm mắt của Thịnh Tường nằm ngang với chiếc cằm sắc sảo của anh, cô bối rối đến mức không biết nên để tay ở đâu, nhìn sang chỗ nào.

Mấu chốt là chiều nay cô vừa đến Học viện Khoa học Quân sự Hàng không, còn đang cầm túi tài liệu trong tay.

Nó lắc qua lắc lại theo bước chân của Thẩm Ngôn Lễ, không chịu khống chế mà quệt tới quệt lui trên sống lưng anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!