Chương 10: (Vô Đề)

Thịnh Tường bị anh làm cho cứng đờ người, một lúc lâu sau vẫn chưa thể nhúc nhích.

Thẩm Ngôn Lễ ghé rất sát, hơi thở ấm áp phả ra.

Gần như trong nháy mắt, bằng mắt thường cũng trông thấy rõ phần da cổ bị áp sát của cô gái nổi da gà lít nhít như măng mọc sau mưa.

Cô không nói gì, chỉ đột nhiên hối hận vì vừa rồi trừng mắt nhìn Thẩm Ngôn Lễ.

Nếu không làm thế, có lẽ anh sẽ không phản ứng như vậy.

Gió mang theo giọng anh thổi tới tư thế gần như dựa sát vào nhau của anh và cô.

Đội ngũ huấn luyện quân sự rất chỉnh tề, dù cho hành động của Thẩm Ngôn Lễ rất nhỏ nhưng cũng không thể tránh thoát khỏi ánh mắt tinh tường của sĩ quan huấn luyện.

Lúc trước có một nữ sinh Học viện Tiếp viên hàng không bày trò khôn vặt, tưởng sĩ quan huấn luyện dễ tính nên trộm lười trong hàng ngũ, kết quả dù cho nịnh nọt thế nào, cô ta vẫn bị phạt chạy vòng quanh.

Thịnh Tường chẳng sợ gì, chỉ sợ bị kiểm tra phát hiện.

Trời nóng thế này, nếu đúng lúc gặp phải sĩ quan huấn luyện có tâm trạng không tốt thì đến trước buổi diễn tập chiều nay, cô cũng sẽ không có cơ hội nghỉ ngơi.

Có điều cột mốc quan trọng của đời người lúc nào cũng diễn ra theo định luật Murphy*, cô ngây người, đang nghĩ xem làm thế nào để uyển chuyển nhắc nhở Thẩm Ngôn Lễ thì đúng lúc sĩ quan huấn luyện từ đầu bên kia của đội ngũ rẽ sang bên này, ánh mắt thầy sáng như đuốc: "Hai người đứng cuối hàng giữa có chuyện gì thế hả?!"

*Định luật Murphy là định luật nói về việc một điều xấu có thể xảy ra, nó sẽ xảy ra vào một thời điểm tệ nhất có thể.

Sĩ quan huấn luyện bước lên vài bước, tiến lại gần, đứng trước mặt hai người rồi liên tục đánh giá.

"Tôi vừa mới thấy là lạ, còn tưởng rằng mình nhìn nhầm, kết quả hai em lại không kiêng nể gì..."

Giọng điệu và tốc độ nói của sĩ quan huấn luyện rất bình thường, ông ấy ngừng lại một chút rồi đột nhiên nói: "Thích nhỉ, vui lắm phải không?"

Hai người không ai nói gì, sĩ quan huấn luyện im lặng một lát, vẻ mặt nghiêm nghị: "Hai em ra khỏi hàng!"

Ông ấy vừa mới dứt lời, xung quanh im phăng phắc.

Từ khi sĩ quan huấn luyện cất tiếng, mọi người trong hai đội hình hơi rục rịch, thấy sĩ quan huấn luyện tới chỗ đó, không có ai để ý đến mình nữa là có thể lười biếng một lát.

Kết quả ông ấy lại giận dữ khiến mọi người bất ngờ, lúc này họ quên cả giở trò vặt, tất cả đều nhìn qua.

Thịnh Tường và Thẩm Ngôn Lễ bước ra, đứng sóng vai trước mặt sĩ quan huấn luyện.

"Dù cho nói gì, làm gì cũng phải báo cáo trước, tôi cho hai em nói chuyện chưa?!" Sĩ quan huấn luyện thổi còi: "Quy tắc cũ, làm sai thì phải chấp nhận bị phạt, mỗi người mười vòng."

Đội hình vốn còn đang yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng thì thầm trò chuyện.

Có nam sinh muốn xin cho hai người, vội nói chạy mười vòng có phải hơi quá không, sau đó Ứng Đào to gan gào: "Báo cáo sĩ quan huấn luyện, em muốn nói! Nữ sinh chạy mười vòng có phải nhiều quá không ạ, hơn nữa vừa rồi em không nghe thấy hai người họ nói chuyện."

Cô ấy chỉ đứng cách Thịnh Tường hai người, cũng coi như gần.

Mặc dù đúng là cảm thấy chút bất thường nhưng thực sự không nghe thấy gì.

"Là em nhìn chuẩn hay tôi nhìn chuẩn?"

Sĩ quan huấn luyện nghe thế thì quay đầu qua, mặt không cảm xúc: "Không cần biết kỳ huấn luyện quân sự này kết thúc lúc nào, chỉ cần các em còn ở trong đội ngũ thì các em đều là quân nhân! Sĩ quan huấn luyện dẫn dắt học viện của các em đều đến từ Học viện Khoa học Quân sự Hàng không, có nguyên tắc của bản thân, tôi có thể khẳng định chắc nịch với em rằng đây là quy định phải tuân thủ!"

Sau đó sĩ quan huấn luyện nhìn đôi trai xinh gái đẹp trước mặt này, cái khác không nói đến, chỉ nhìn thẳng qua như vậy thôi, ông ấy cũng không tránh khỏi có hơi thất thần.

Chỉ có điều nhớ tới buổi diễn tập duyệt binh chiều nay, cuối cùng ông ấy chỉ ra lệnh:

"Mỗi người chạy năm vòng, không có lần sau."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!