Chương 9: Gợi ý

Ôn Lăng mặt mày ủ rũ quay lại công ty, liếc nhìn đồng hồ thì đã hai giờ chiều, cơm chưa kịp ăn, bụng đói đến mức réo ùng ục. Vừa ngồi xuống, đã thấy Trương Nguyệt từ ngoài bước vào, tay xách theo hai ly lẩu Oden nóng hổi. Vừa thấy Ôn Lăng, cô ấy bèn đưa cho cô một ly

Ôn Lăng mệt mỏi nhận lấy, nói khẽ: "Cảm ơn."

Thấy sắc mặt cô không ổn, Trương Nguyệt ngạc nhiên hỏi: "Cô vừa gặp sếp lớn bên Tử Quang về mà, sao trông mặt mũi ủ rũ vậy? Không suôn sẻ à?"

Ôn Lăng khẽ lắc đầu, cắn một miếng chả cá, giọng mệt mỏi: "Nói ra thì dài lắm." 

Rồi cô kể lại chuyện chủ tịch Tập Đoàn Tử Quang hóa ra lại là người đàn ông họ từng gặp ở nhà máy Hạ Môn và trong buổi họp gần đây.

Trương Nguyệt nghe xong há miệng ngạc nhiên, đến mức có thể nhét vừa một quả trứng gà. Ôn Lăng còn tưởng cô ấy định an ủi gì đó, ai ngờ lại nghe cô ấy cảm khái: "Biết ngay mà, chú ấy trông quá bảnh, khí chất cũng đỉnh như vậy, sao có thể là người bình thường được!"

Ôn Lăng: "..."

Tôi đang nói chuyện công việc, cô lại tám chuyện đàn ông với tôi đấy hả?!

Trương Nguyệt ôm mặt, lắc lư như mơ mộng: "Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu mà..."

Ôn Lăng: "..."

Hoa mẫu đơn cái gì chứ, rõ ràng là hoa ăn thịt người! Đúng là không biết sợ chết là gì!

Thấy sắc mặt cô càng lúc càng không vui, Trương Nguyệt vội vàng đổi giọng, nghiêm túc hơn: "Nhưng mà, nếu anh ấy không có hứng thú với dự án này thì cần gì phải gặp cô? Chẳng lẽ rảnh đến mức muốn trêu đùa người khác? Không giống đâu, với đẳng cấp như anh ấy, chắc chẳng đến mức nhàn rỗi vậy đâu. Có lẽ... Chưa chắc đã là chuyện xấu."

"Ai mà biết được, có khi… Chỉ là trả lại một ân tình thôi. Quên chưa nói với cô, là thầy của tôi giúp kết nối đấy."

"Thầy của cô? Tiết Dương hả? Thôi đi, ông ấy chỉ là một quản lý nhỏ dưới trướng Tập Đoàn Tử Quang thôi mà, giờ còn đang bị cho ngồi chơi xơi nước, có bản lĩnh lớn đến thế à? Tôi thấy chuyện này không đơn giản đâu. Cô có nói gì sai trước mặt anh ấy không? Đã chịu gặp cô thì rõ là có hứng thú với dự án, sao lại quay ngoắt thái độ vậy được?"

Ôn Lăng cau mày nghĩ một lúc, không chắc chắn: "… Chắc là không đâu."

Cô vẫn luôn giữ thái độ lịch sự, rõ ràng là anh mới là người liên tục dằn mặt cô từ đầu đến cuối. Ôn Lăng khẽ lắc đầu, quyết định không nghĩ thêm nữa, nhưng tâm trạng vẫn như bị dội thẳng xuống đáy. Có hy vọng rồi mới thất vọng, cảm giác đó còn khó chịu hơn cả việc ngay từ đầu không có chút hy vọng nào.

**

Chiều hôm đó Phó Nam Kỳ còn có một cuộc họp. Sau khi Ôn Lăng rời đi, anh ngồi vào chỗ, lập tức mở báo cáo tài chính ra xem. Anh là người đầu tiên có mặt trong phòng họp. Một lát sau, mấy vị lãnh đạo cấp cao và các thành viên hội đồng quản trị vừa bước vào, đang cười nói rôm rả thì đồng loạt khựng lại. Nhìn thấy anh đang ngồi sẵn trong phòng, vẻ mặt ai nấy đều sững sờ lại trong thoáng chốc, không hẹn mà cùng dừng chân ngay ở cửa.

Đặc biệt là một vị giám đốc đầu hói và một người thấp lùn đi cùng, đến thở mạnh cũng không dám.

Phó Nam Kỳ đọc xong báo cáo tài chính trong tay mới ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn họ: "Đứng cả ở cửa làm gì thế? Vào ngồi đi."

Mấy người cười gượng, lần lượt ngồi xuống, nhưng vẻ mặt ai cũng lộ rõ sự lúng túng.

Liếc mắt nhìn quanh một vòng, trong lòng lại càng thêm thấp thỏm. Những người được gọi đến họp hôm nay, đứng đầu là Cát Lượng, phần lớn đều là người trong thời gian Phó Nam Kỳ rời khỏi Bắc Kinh đã ngầm kết nối với Phó Yến. Có người đã công khai đứng về phía Phó Yến, có người vẫn đang mập mờ, tỏ thái độ lưỡng lự.

Thế nhưng, ngoài dự đoán của tất cả, trong cuộc họp, Phó Nam Kỳ chỉ bàn về tình hình tài chính quý này, mục tiêu quý sau, định hướng đầu tư và các trọng điểm nghiên cứu phát triển, giọng điệu ôn hòa, không hề giống như đến để truy cứu trách nhiệm.

Khi bàn tới một vài vấn đề, anh thậm chí còn ghi nhận một số ý kiến từ họ, có vẻ khá dễ nói chuyện.

Nhưng phía dưới, chẳng ai dám thở phào nhẹ nhõm. Càng không đoán được anh đang toan tính điều gì, trong lòng lại càng bất an. Huống hồ với phong cách trước nay luôn quyết đoán và lạnh lùng như anh, hoàn toàn không giống người dễ dàng bỏ qua chuyện cũ.

"Được rồi, hôm nay đến đây thôi." Phó Nam Kỳ đứng dậy kết thúc buổi họp, gật đầu chào họ.

Mấy người kia nơm nớp đứng lên, ai nấy nhìn nhau, trong mắt đều là sự bối rối khó hiểu, không ai đoán nổi anh đang giở chiêu gì. Ra tới bên ngoài, sắc mặt Phó Nam Kỳ lập tức trầm xuống.

Từ xa, anh đã thấy Phó Bình đứng chờ ở đầu cầu thang. Anh ấy nhanh chóng bước lại gần, đưa danh sách điều động thăng chức đã được chuẩn bị sẵn.

Phó Nam Kỳ nhận lấy, lật sơ qua, thấy không có vấn đề gì lớn thì nói: "Làm theo lệnh điều động này, lập tức thực thi."

"Vâng. Nhưng… Có phải hơi lộ quá không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!