Chương 8: Đàm phán

Hôm sau, trước khi đến điểm hẹn, Ôn Lăng lại cẩn thận kiểm tra địa chỉ ghi trên thư mời một lần nữa. Không phải Khoa học Kỹ thuật Tử Quang, mà là Tử Quang Capital, tọa lạc gần khu Central Park.

Cô từng đến đây một lần, nên đường đi cũng không quá xa lạ. Vừa xuống xe, từ xa đã thấy từng tòa cao ốc san sát nối liền nhau. Trời lạnh buốt, nơi này lại không được dừng xe lâu, cô chỉ kịp kéo chặt áo khoác, chạy vội qua đường.

Thang máy dừng lại ở tầng 42. Ôn Lăng làm thủ tục với lễ tân xong thì rẽ trái, đến khu tiếp khách ngồi chờ.

Chưa đầy vài phút sau, phía sau có người gọi: "Là cô Ôn đúng không?"

Ôn Lăng quay lại, lập tức bắt gặp một gương mặt điển trai, sáng sủa và có phần sắc sảo. Người đàn ông mặc âu phục, dáng người cao ráo, thẳng tắp, nét mặt lại có chút quen quen.

Cô thoáng suy nghĩ rồi chợt nhận ra, anh ấy là người đàn ông mặc vest mà cô từng gặp ở nhà máy Hạ Môn lần trước.

Vậy thì, người cô sắp gặp hôm nay… Chẳng lẽ là… Khi Ôn Lăng còn đang mải suy nghĩ, người đối diện lên tiếng nhắc nhở.

Cô vội hoàn hồn, nói: "Xin lỗi, tôi thất lễ rồi."

Phó Bình không để tâm đến sự thất lễ của cô, mỉm cười nói: "Không sao, mời cô đi theo tôi."

Nói rồi anh ấy bước lên trước dẫn đường. Có điều, đúng vào khoảnh khắc xoay người, anh ấy khẽ liếc nhìn cô một cái, ánh mắt ẩn chứa sự dò xét kín đáo. Lăn lộn trong chốn danh lợi này đã lâu, anh ấy sớm quen với kiểu xã giao lạnh nhạt, cũng thường xuyên tiếp xúc với những người phụ nữ khéo léo, giỏi giang, nhưng chưa từng gặp ai giống Ôn Lăng.

Nhan sắc thì chưa phải điểm đặc biệt nhất, mà là khí chất nhẹ nhàng, trầm tĩnh của cô, khiến người ta vô cớ muốn lại gần. Trong thời đại vội vã này, hiếm ai có thể khiến người khác cảm thấy thoải mái khi ở cạnh như vậy.

Tuy nhiên, anh ấy rất hiểu tính cách của Phó Nam Kỳ. Phụ nữ đẹp thì rất nhiều, nhưng nếu không có điểm gì đặc biệt, anh tuyệt đối sẽ không liếc mắt đến lần thứ hai.

"Cô Ôn không phải người Bắc Kinh đúng không?" Trên đường đi tới phòng họp, Phó Bình làm như vô tình hỏi.

Ôn Lăng cũng không ngạc nhiên khi anh ấy nhanh chóng nhận ra điều đó. Năm xưa, lúc cô mới đặt chân đến thành phố này, người ta chỉ cần liếc qua đã biết cô không phải người bản xứ.

Cô mỉm cười: "Tôi là người miền Nam, thi đại học rồi ra đây học."

"Ra vậy." Phó Bình trò chuyện với cô thêm vài câu, luôn giữ chừng mực, không quá thân thiết. Đưa cô đến trước cửa phòng họp xong, anh ấy cũng rời đi.

Lúc mới đến, Ôn Lăng vẫn còn chút thấp thỏm. Nhưng khi đứng trước cửa, cô lại bình tĩnh hơn bao giờ hết, giơ tay gõ cửa với dáng vẻ điềm đạm, không khiêm tốn cũng chẳng kiêu ngạo.

"Mời vào."

Nghe được tiếng đáp, cô đẩy cửa bước vào. Phòng họp rộng rãi và yên tĩnh đến kỳ lạ, vậy mà không có lấy một người nào khác.

Phó Nam Kỳ mặc vest chỉnh tề, ngồi thẳng lưng ở vị trí chủ tọa. Bên ngoài bộ vest màu xám khói là chiếc áo khoác dài cùng màu được anh khoác hờ một cách tự nhiên. Anh đọc tài liệu rất nhanh, mỗi lần lật trang, cây bút máy vẫn kẹp giữa những ngón tay thon dài. Gương mặt anh lạnh lùng mà tuấn tú.

Ôn Lăng vô thức đưa mắt nhìn quanh. Phòng họp không quá lớn nhưng thiết kế bên trong lại vô cùng tinh tế. Một bên là vách kính lớn đón ánh sáng tự nhiên, bên còn lại là cửa trượt cảm ứng, đối diện không xa là khu vực làm việc chung. Ngẩng đầu lên là có thể thấy nhân viên đang qua lại bên ngoài.

Một công ty lớn với cơ chế vận hành hiệu quả, chỉ nhìn qua thôi cũng đủ cảm nhận được phần nào. Không biết người thiết kế có cố ý hay không, nhưng từng chi tiết đều toát lên sự chỉn chu và chuyên nghiệp.

"Ngồi đi." Anh ngẩng đầu từ xấp tài liệu, tiện tay chỉ vào chiếc ghế trống bên cạnh.

Ôn Lăng khẽ gật đầu cảm ơn, ôm theo một xấp tài liệu rồi ngồi xuống. Dù trước đó đã gặp qua vài lần, nhưng giờ phút này cô vẫn thấy hơi căng thẳng. Trong lòng không khỏi đoán già đoán non về thân phận thật sự của anh.

Thấy cô như vậy, Phó Nam Kỳ mỉm cười, nói: "Tôi là Phó Nam Kỳ, hiện đang là Chủ tịch Tập đoàn Tử Quang. Cô cứ gọi tên tôi là được."

Ôn Lăng ngẩn người, phải mất một lúc mới trấn tĩnh lại được, nhưng trong lòng vẫn như có sóng ngầm cuộn trào. Cô hoàn toàn không ngờ người đàn ông trước mặt lại có thân phận lớn đến vậy, càng không ngờ Chủ tịch nổi tiếng của Tập đoàn Tử Quang lại trẻ như thế.

Sự dè chừng trong lòng cô lại tăng thêm đôi chút. Tuy vậy, sau vài câu trò chuyện, anh vẫn giữ thái độ lịch thiệp, nhã nhặn, không hề tỏ ra xa cách hay kiêu ngạo. Lúc này, cô mới dần ổn định tinh thần, bắt đầu trình bày phần của mình.

"Đây là dự án chủ lực của Hưng Vinh, đã bắt đầu chuẩn bị từ năm kia, hiện tại có khu công nghiệp riêng ở Phong Đài, được trang bị những thiết bị tiên tiến nhất…"

Trong lúc thuyết trình, cô không kìm được mà ngẩng đầu quan sát anh. Khoảng cách gần như thế này, cô mới nhận ra nét mặt anh thật ra không quá lạnh lùng. Thậm chí từng đường nét đều thanh tú và cao nhã đến mức khiến người ta quên cả thực tại, cộng thêm khí chất xuất chúng, quả là một người đàn ông hiếm có.

Nhưng Ôn Lăng hiểu rõ, người như anh, bề ngoài có thể ôn hòa, nhưng trẻ tuổi như vậy mà đã nắm trong tay cả một đế chế thương mại, chắc chắn không phải người dễ đối phó. Nên dù ngoài mặt bình tĩnh, trong lòng cô vẫn luôn thận trọng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!