Chương 7: Bước ngoặt

Tuần này có lẽ là tuần tăm tối nhất kể từ khi Ôn Lăng đi làm đến giờ.

Công việc thất bại nặng nề chưa từng có. Mà cay đắng nhất là, người góp phần đẩy cô xuống hố sâu ấy… Lại chính là bạn trai cô

- Phó Yến.

"Thôi đừng buồn nữa. Chủ nhật tớ dắt cậu đi shopping, mua vài bộ đồ đẹp, đổi vận!"

- Trình Dịch Ngôn chen vào, đẩy nhẹ cô một cái rồi dang tay ôm chặt lấy cô.

"Thôi đi, công việc sắp tiêu rồi, còn shopping với chả thời trang gì nữa? Làm như chết chưa đủ nhanh vậy." Ôn Lăng ngửa đầu ngã phịch xuống sofa, mặt mày u ám như không còn thiết sống.

Lúc đó, điện thoại cô vang lên. Ôn Lăng bật dậy nhìn màn hình, không ngờ lại là Hứa Thuật An gọi đến.

Ôn Lăng sực nhớ ra việc mình từng nhờ anh ấy giúp, vội vàng bắt máy. Càng nghe, ánh mắt cô càng sáng rỡ. Không kịp chào tạm biệt Trình Dịch Ngôn, cô đã vội xỏ giày chạy ra ngoài.

Một giờ sau, cô đến trước một khu nhà trên đường Kiến Ngoại.

"Đi chậm thôi, sao ăn mặc phong phanh thế?" Từ xa, Hứa Thuật An đã bước nhanh tới đón cô, tay xé một miếng dán giữ nhiệt rồi nhét vào tay cô.

"Sư huynh, anh cũng dùng mấy thứ này à?" Ôn Lăng tò mò xoay xoay miếng dán trong tay như thể vừa phát hiện ra thứ gì mới lạ.

"Đi thôi."

Hai người rẽ qua rẽ lại trong một con hẻm nhỏ, sau đó bước vào một căn tứ hợp viện. Bên ngoài nơi này trông chẳng có gì nổi bật, nhưng bên trong lại sáng sủa bất ngờ. Sảnh lớn có hòn non bộ nước chảy róc rách, cầu nhỏ bắc qua hồ nhân tạo, cảnh sắc thanh tịnh, đầy thi vị và phong nhã.

Một nhân viên phục vụ riêng tiến đến dẫn đường, đưa họ lên thẳng tầng ba. Cuối hành lang, người đó dừng lại trước một cánh cửa gỗ lê và nhẹ gõ vài tiếng.

Phải đến khi bên trong có tiếng người lên tiếng, Hứa Thuật An mới dẫn cô bước vào.

Thái độ của anh ấy vô cùng nghiêm túc, thậm chí còn có phần dè dặt, còn hơn cả lúc gặp gỡ đối tác trong những cuộc gặp chính thức. Ôn Lăng hiếm khi thấy anh ấy như vậy, trong lòng dấy lên nghi ngờ, thầm đoán lần gặp này không hề đơn giản, càng thêm cẩn trọng, tự nhủ phải giữ mình tỉnh táo tuyệt đối.

Phòng bao rất rộng, được chia thành ba gian liền nhau. Gian chính để trống, nhưng ở phòng bên cạnh lại có không ít người ngồi tụ tập theo nhóm.

Ôn Lăng vừa liếc nhìn sang, đã thấy có hai người đang đấu cờ, có vẻ đang vào thế giằng co, xung quanh có mấy người đứng ngồi lộn xộn vây xem.

Cô còn chưa kịp nhìn rõ, người đang quay lưng về phía cô bỗng buông một quân cờ rồi đứng dậy rời đi. Đám đông lập tức bật cười rôm rả: "Thôi đi Ninh Thư, cô không chơi lại cậu ta đâu."

Người thua là một cô gái, nhưng lại rất phóng khoáng, mắt chẳng thèm ngẩng lên, chỉ lặng lẽ thu quân cờ vào hộp: "Không sao, tôi vốn dĩ đâu có giỏi."

"Câu này là đang tự tìm lối thoát đấy nhé." Có người cười chen vào. "Đánh đến tận giờ, cậu ấy cũng chỉ thắng cô nửa quân, Phó thiếu xem như nể mặt cô lắm rồi. Nếu là bọn tôi, chắc đã bị diệt sạch từ nước đi thứ ba rồi."

"Phó tổng đúng là thương hoa tiếc ngọc mà."

Một hồi trêu chọc vang lên rôm rả, cuối cùng Ninh Thư cũng ngẩng đầu lên mỉm cười: "Các anh đừng đùa nữa." Tuy cười nhưng nét mặt chẳng lấy gì làm vui vẻ.

Thấy thời điểm đã phù hợp, Hứa Thuật An bước lên phía trước chào hỏi: "Tổng giám đốc Giản, lâu rồi không gặp."

Giản Ninh Thư hơi sững người, nhanh chóng đưa mắt đánh giá anh ấy một lượt, rồi gật nhẹ: "Chào anh."

Cô ta rõ ràng không nhớ ra anh ấy là ai. Hứa Thuật An hơi lúng túng, khẽ ho một tiếng rồi nói tiếp: "Là thế này, lần trước tôi từng nhắc với cô về dự án H5 cho thế hệ máy điều khiển kỹ thuật số, cô còn nhớ không?"

Nói rồi, anh ấy quay sang chỉ vào Ôn Lăng: "Đây là Ôn Lăng, người phụ trách chính của dự án. Em ấy rất ngưỡng mộ cô, luôn mong có cơ hội được hợp tác. Lăng Lăng, đây là tổng giám đốc Giản của Đông Lợi."

Nghe đến đây, Ôn Lăng mới chợt hiểu ra. Ngoài Khoa học kỹ thuật Tử Quang thì trong ngành này cũng chỉ có vài cái tên lớn, Đông Lợi chính là một trong số đó. Nghe đồn người sáng lập Đông Lợi là một phụ nữ, không ngờ lại trẻ đến vậy.

"Chào tổng giám đốc Giản." Thấy Giản Ninh Thư vừa rời khỏi bàn cờ, đổi cho người khác vào thế chỗ, Ôn Lăng bèn nhanh chân bước tới, chủ động lên tiếng chào hỏi.

Giản Ninh Thư cầm ly trà trong tay, vừa nghe Ôn Lăng nói vừa cúi đầu vén lớp bọt trà bên trên. Mãi đến khi cô nói xong, cô ta mới ngẩng đầu lên, mỉm cười nhàn nhạt: "Ý tưởng khá thú vị đấy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!