Chương 6: Đau lòng

Dạo gần đây, Ôn Lăng mệt nhoài vì phải chạy đôn chạy đáo lo cho dự án, mà quan hệ giữa cô và Phó Yến cũng vì chuyện này mà trở nên căng thẳng đến mức gần như rơi vào bế tắc.

Cô không ngờ... Đó mới chỉ là khởi đầu.

Sau khi Tiết Dương từ chức và Phó Yến chính thức lên thay, tập đoàn Tử Quang nhanh chóng rơi vào một cuộc "thay máu" toàn diện. Những cuộc tranh đấu nội bộ ngày càng gay gắt, dần hình thành các phe phái rõ rệt.

Bởi vì dự án H5 trước đây do Tiết Dương thúc đẩy, cộng thêm mối quan hệ thân thiết giữa Hứa Thuật An và Tiết Dương, nên cả nhóm của họ bị gắn mác là "phe Tiết Dương".

Tối hôm đó, Ôn Lăng bận rộn đến hơn mười giờ mới rời khỏi công ty. Nhưng khi đã đứng ngay trước cổng khu nhà cao cấp rực sáng trong đêm, cô lại không thể bước tiếp.

Ánh đèn ấm áp lấp ló trong bóng tối lẽ ra phải là nơi để trở về, thế nhưng cô lại đứng chết lặng tại chỗ rất lâu. Rồi cuối cùng, cô quay đầu bước lên xe, bắt đầu chuyến hành trình ngược lại.

Trên đường về, vì lỡ chuyến xe buýt gần nhất, mà tuyến tàu điện ngầm cũng đã ngừng hoạt động, cô phải vòng vèo rất lâu mới quay lại được công ty.

Cô không muốn trở lại trung tâm thương mại Quốc Mậu, nhưng ngoài nơi đó ra, cô chẳng còn biết đi đâu nữa. Ở Bắc Kinh bao nhiêu năm, nhưng những nơi có thể gọi là "nơi để đến" với cô, thật sự đếm chẳng nổi trên một bàn tay.

Băng qua công viên trung tâm, cô vừa đi vừa đếm từng phiến đá dưới chân như muốn tìm chút an ủi trong nhịp bước đều đều. Trong lòng trống rỗng, tĩnh mịch đến đáng sợ.

Đúng lúc ấy, điện thoại đổ chuông.

Cô lấy máy ra nhìn, là Phó Yến gọi đến.

Ôn Lăng cầm chặt điện thoại trong tay, tim đau như thắt. Cô hít sâu một hơi rồi lạnh lùng bấm từ chối.

Đầu dây bên kia im lặng vài giây, chưa đầy một phút sau, chuông lại vang lên lần nữa.

Lần này, cô không chần chừ, dứt khoát bấm tắt máy, rồi nhét điện thoại vào túi áo, như thể đang trút giận vào vật vô tri vô giác ấy.

Cô không muốn nghe. Cũng không còn gì để nói.

**

Quán cà phê nhỏ nằm khuất sau con phố sau công ty, yên tĩnh và ấm áp.

Phó Yến nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại vừa bị ngắt hai cuộc gọi, trầm ngâm trong im lặng. Anh ta không gọi lại nữa.

Đối diện, Nhậm Diểu thấy vẻ mặt anh ta hơi căng, dường như đang vướng bận điều gì, bèn nhẹ giọng hỏi: "Công ty có chuyện khó giải quyết à? Em thấy dạo này anh có vẻ không được vui lắm."

Anh trai cô ta

- Nhậm Đông Minh

- là cổ đông lớn của Khoa học kỹ thuật Tử Quang, cũng là bạn lâu năm của Phó Yến. Về cuộc tranh đấu nội bộ trong công ty, ít nhiều cô ta cũng nghe ngóng được.

Phó Yến thu điện thoại lại, mỉm cười với cô ta: "Không có gì nghiêm trọng cả."

"Tứ ca, bây giờ anh không còn hay tâm sự với em nữa." Cô ta khẽ cười, có phần chua xót, vừa nói vừa dùng thìa nhỏ cắt từng miếng kem đã tan trong đĩa. "Lúc nhỏ, anh không như thế."

Phó Yến hơi sững người, sau đó cười khẽ, cố tỏ vẻ thoải mái: "Chẳng phải em cũng có nhiều bạn mới rồi sao? Ở nước ngoài chắc vui lắm. Em cao hơn, cũng xinh hơn rồi đấy."

Cô ta liếc anh ta một cái. Phó Yến so với thời niên thiếu thật ra không thay đổi nhiều, vóc dáng cao lớn hơn, rắn rỏi hơn, không còn gầy gò như xưa. Nhưng giữa hai người... Dường như đã có một khoảng cách vô hình, không thể gọi tên.

Lớn lên, từng người đều có những bí mật của riêng mình. Trước kia cô ta luôn nghĩ mình hiểu rõ anh ta. Ngày cô ta mới trở về nước, chính anh ta là người đến sân bay đón cô ta. Hôm ấy, cả hai nói chuyện rất nhiều, cười rất vui. Nhưng càng tiếp xúc sau này, cô ta mới nhận ra... có lẽ, cô chưa từng thực sự hiểu anh ta.

***

Giờ này, công ty đã vắng hoe.

Ôn Lăng ôm gối ngồi co mình trên bậc thềm đá, ánh đèn nơi hành lang hắt xuống người cô một vệt sáng mờ lạnh. Cô thấy mình lạc lõng, như thể không còn nơi nào để thuộc về.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!