Chương 5: Mâu thuẫn

Sau cuộc cải tổ cấp cao của Khoa học kỹ thuật Tử Quang, dự án H5 mà trước kia được phê duyệt bởi Tiết Dương đã bị đình lại khi mới đi được nửa chặng đường, rơi vào trạng thái bế tắc hoàn toàn. Áp lực như tảng đá lớn đè nặng lên vai Ôn Lăng.

Cũng may bên cạnh cô còn có Hứa Thuật An, chỗ dựa duy nhất lúc này. Từ Dung tuy đã gọi cô lên phòng mắng vài lần, mượn cớ này nọ để dằn mặt, nhưng lại không dám làm gì quá đáng.

Dù sao cô cũng đã để dự án thất bại, đến mức này thì ngay cả Hứa Thuật An cũng khó mà nói đỡ được.

Thế nhưng trong lòng Ôn Lăng, nỗi khó chịu và tủi hổ lại càng sâu hơn. Cô hiểu rõ, nếu không nhanh chóng tìm được nhà đầu tư mới, cả dự án sẽ sụp đổ, mọi công sức trước giờ sẽ đổ sông đổ bể.

Vốn dĩ dự án này là do Hứa Thuật An và Trần Gia Thư cố sức đề cử, liều mình gạt bỏ mọi ý kiến trái chiều trong hội đồng quản trị mới phê duyệt được.

Lúc ấy không ít người đã phản đối. Giờ xảy ra chuyện, chẳng khác nào dâng cớ cho họ công kích.

Ôn Lăng biết, nếu cô tiếp tục khoanh tay ngồi chờ, chỉ có con đường chết.

Vài ngày tiếp theo, cô chạy đôn chạy đáo khắp nơi, thậm chí còn liên hệ với các sư huynh sư tỷ từng quen biết trong ngành, nhưng chẳng có ai giúp được gì.

Và chuyện của Tiết Dương lại càng khiến cô canh cánh trong lòng.

"Lăng Lăng, tới lượt cô rồi." Một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên bên trái.

Ôn Lăng hoàn hồn, nhìn sang thì thấy Nhậm Diểu vừa đánh ra lá Đông Phong. Thế trận gần như đã định, cô nhìn bài trong tay, dù ra lá nào cũng không thể cứu vãn được.

"Đánh một lá mà cô phải nghĩ mấy phút à?" Người bên phải lên tiếng, giọng có chút bực bội.

"Khải Hinh!"

Khải Hinh! Nhậm Diểu liếc cô ấy một cái đầy trách móc, sau đó quay sang nhìn Ôn Lăng, gương mặt hiện rõ vẻ áy náy, cô ta mỉm cười gượng gạo nhưng vẫn giữ lễ độ: "Xin lỗi cô nhé, Lăng Lăng. Tính Khải Hinh vốn vậy, nghĩ gì nói nấy, thật sự không có ý nhằm vào cô đâu."

Ôn Lăng mỉm cười nhàn nhạt, tiện tay đánh ra một quân bài: "Không sao mà."

Giữa ván bài, mọi người tạm nghỉ.

Phòng vệ sinh gần đó đã có người dùng, Ôn Lăng bèn đi về phía cuối hành lang, định sang phòng bên kia. Còn chưa đến gần, cô đã nghe thấy một giọng nữ đầy châm chọc vang lên từ trong, là Trâu Khải Hinh: "Tứ thiếu mà cũng thích kiểu người như thế à?"

Một giọng nữ khác cất lên, là cô gái ngồi đối diện Ôn Lăng lúc nãy, hình như tên là Lâm Lạc: "Ai mà biết được. Có khi chỉ là nhất thời thấy lạ, chơi cho vui thôi."

Nhậm Diểu cất giọng nhỏ nhẹ, xen vào giữa hai người họ: "Thôi nào, đừng nói nữa. Lát nữa Tứ ca mà nghe thấy, sẽ không vui đâu."

Câu nói ấy xem ra có chút tác dụng răn đe, hai người còn lại tuy ngoài miệng không phục, nhưng cũng ngoan ngoãn ngậm miệng. Trâu Khải Hinh hậm hực rít khẽ một câu: "Nghe thì nghe! Ai sợ anh ta chứ?"

Nhậm Diểu chỉ nhàn nhạt mỉm cười.

Quay lại bàn chơi, mọi người lại tiếp tục ván mới. Ôn Lăng vẫn ngồi vào chỗ cũ, phong thủy chẳng khá hơn là bao. Ván này chưa đánh được bao lâu, cô lại thua.

Trâu Khải Hinh hạ giọng lầu bầu một câu: "Chán chết đi được."

Câu ấy nói nhỏ, nhưng ai trong phòng mà chẳng nghe ra là nhắm vào Ôn Lăng, có điều, ai nấy đều vờ như không nghe thấy.

Dĩ nhiên rồi, không ai dại gì lên tiếng bênh vực một người ngoài.

Chỉ có Nhậm Diểu lại vòng vo hai câu để hòa giải, vờ như không nghe rõ ý tứ kia.

Một người tung chiêu, một người đỡ đòn, hợp nhau như hát tuồng có bài bản.

Thế nhưng, trong lòng Ôn Lăng lại chẳng gợn nổi sóng.

Cô vốn chẳng bận tâm, càng chẳng thấy thú vị gì.

"Bốp!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!