Chương 4: Dưới Làn Nước Tĩnh

Buổi báo cáo gần kết thúc, Trần Gia Thư quay đầu mỉm cười hỏi: "Thế nào? Có ý kiến gì không?"

"Muốn nghe thật lòng?" Phó Nam Kỳ chẳng buồn ngẩng đầu, vẫn thong thả lật từng trang tài liệu.

Nghe ra ý trào phúng trong giọng anh, Trần Gia Thư cười khổ: "Tệ đến vậy à? Nể mặt bạn cũ chút được không?"

"Anh gọi tôi tới, đâu phải để lấy cái gọi là 'nể mặt'." Phó Nam Kỳ nhếch môi, ánh mắt không chút dao động.

Biết anh vẫn cứng đầu như trước, thăm dò không có tác dụng, Trần Gia Thư đành thẳng thắn: "Nghe nói anh đang có ý định đầu tư vào CNC. Thế nào, có hứng thú không? Tôi có công nghệ, cậu có vốn, hai bên mạnh mạnh bắt tay, tốt nhất là thâu tóm luôn cả thị trường này."

"Không phải Khoa học kỹ thuật Tử Quang đang hợp tác với Hưng Vinh rồi à?"

"Mới là hợp tác sản phẩm. Tôi định xây hẳn một khu công nghiệp ở Phong Đài, tập trung vào phát triển thế hệ thứ hai của công nghệ điều khiển số. Không chỉ máy móc, mà cả linh kiện cũng có thể áp dụng rộng rãi ở nhiều lĩnh vực."

"Nghe cũng có vẻ thú vị đấy." Tuy miệng nói thế, nhưng sắc mặt anh vẫn dửng dưng, không thể nhìn ra là hứng thú thật hay chỉ khách sáo.

Trần Gia Thư không hề tỏ vẻ khó chịu, ngược lại còn mỉm cười: "Công nghệ của Hưng Vinh đúng là không tệ, nhưng khâu tiêu thụ thì hạn chế nhiều. Chúng tôi chỉ quen hoạt động trong nước, bán hàng chủ yếu qua kênh internet, mảng xuất khẩu thì gần như chưa có thành tựu gì. Nếu để người của tôi tự mình vận hành, chưa chắc đã tối ưu được doanh số."

Nói đến đây, ánh mắt Phó Nam Kỳ khẽ động, lần đầu tiên ngẩng đầu lên, có chút hứng thú: "Ý anh là muốn tôi chịu trách nhiệm tiêu thụ?"

Trần Gia Thư cười nói: "Tập đoàn Tử Quang thành lập bao nhiêu năm nay rồi, không dám nói chuyện khác, chứ riêng về kênh bán hàng và mạng lưới khách hàng thì đúng là đứng đầu ngành đấy."

Phó Nam Kỳ chẳng mấy bận tâm lời tâng bốc ấy, ánh mắt khẽ lay động, rồi nở một nụ cười nhàn nhạt. Nụ cười ấy thoáng cái xóa sạch vẻ lạnh lùng xa cách ban nãy, khiến gương mặt điển trai trở nên sinh động và cuốn hút đến mức khiến người đối diện cũng khó mà rời mắt: "Để tôi lo kênh phân phối và nguồn khách hàng, tiện thể bỏ vốn, còn anh chỉ việc cung cấp kỹ thuật mà đòi giữ tới 65% cổ phần? Tính toán cũng khéo đấy.

Coi tôi là kẻ khờ à?"

Trần Gia Thư vẫn không hề bối rối, chỉ khẽ thở dài: "Anh đâu thiếu gì tiền, từ bao giờ lại trở nên so đo như vậy?"

Phó Nam Kỳ chỉ cười nhẹ, không đáp lời.

Dù vẫn giữ nụ cười trên môi, trong lòng Trần Gia Thư lại đang tính toán xoay chuyển tình hình.

Tập đoàn Tử Quang từ thập niên trước đã vươn lên thành đế chế thương mại khổng lồ, trải dài trên nhiều lĩnh vực như tài chính, y tế, công nghệ, bất động sản… Sau khi Phó Thành Diễn lui về tuyến sau, toàn bộ tập đoàn vẫn do con cháu nhà họ Phó trực tiếp quản lý.

Từ khi thành lập đến nay, Khoa học kỹ thuật Tử Quang vẫn luôn là cốt lõi của cả Tập đoàn Tử Quang. Trước kia do anh họ của anh

- Phó Bằng Lễ

- phụ trách. Sau này bị Phó Yến giành mất quyền điều hành, không những toàn bộ hệ thống bị anh ta cải tổ từ đầu, mà mấy vị cấp cao chưa kịp phản ứng cũng đã bị anh ta dồn đến mức phải lần lượt cuốn gói ra đi.

Những người từng được Phó Bằng Lễ một tay bồi dưỡng, kẻ thì bị gạt sang một bên không quyền không lực, kẻ thì thẳng thừng bị sa thải, không chút lưu tình.

Bằng vào thủ đoạn mạnh tay như thế, Phó Yến rất nhanh đã yên vị ở vị trí số một của Khoa học kỹ thuật Tử Quang, khiến một loạt cổ đông đứng ngoài xem trò đều kinh ngạc không thôi, không thể không nhanh chóng đổi phe.

Quyền lực bị lật đổ nhanh như vậy, thử hỏi Phó Nam Kỳ sao có thể ngồi yên? Lần này trở về nước, tám chín phần là vì chuyện này.

Khi đã liên quan đến lợi ích, thì không ai dễ dàng nhượng bộ, ngay cả anh em ruột cũng có thể căng thẳng, chưa nói đến việc hai người này còn không phải từ cùng một mẹ sinh ra.

Chuyện khu công nghiệp, thật ra ông ấy cũng từng bàn qua với Phó Yến. Thằng nhóc đó gian xảo hết sức, giá cả đưa ra quá thấp và thái độ thì cứng rắn, khiến ông ấy tức giận vô cùng. Một thằng oắt con vắt mũi chưa sạch mà dám ngạo mạn như vậy!

Phó Nam Kỳ lần này trở về đúng là trúng ý ông ấy. Cứ để hai người họ đấu đá nhau đi, có tranh giành thì mới có cơ hội nâng giá.

Hai người đó càng giành giật quyết liệt, thì điều kiện ông ấy nhận được từ khu công nghiệp lại càng hấp dẫn. Dù sao thì, chẳng ai muốn miếng mồi béo bở này rơi vào tay đối phương.

Nhưng mà, chẳng ai là kẻ ngốc, không ai muốn làm quân tiên phong thăm dò bãi mìn. Lúc này đây, chỉ còn chờ xem ai đủ sức gồng lâu hơn mà thôi.

"Thế nào?" Đã hạ quyết tâm, Trần Gia Thư cười hỏi Phó Nam Kỳ.

"Thật ra tôi cũng có chút hứng thú." Anh cười nhạt, giọng điệu ung dung, chưa kịp để Trần Gia Thư mừng rỡ, "bộp" một tiếng đã khép lại xấp tài liệu trong tay, rồi đưa trả lại, "Chỉ dựa vào mấy ý tưởng hôm nay tôi nghe được, cộng thêm điều kiện mà anh đưa ra, e là chuyện hợp tác này khó thành."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!