Lúc rời đi, Phó Yến vẫn chẳng nói gì, dường như còn đang mải nghĩ ngợi.
Khi lên xe, Nhậm Diểu liếc nhìn anh ta một cái: "... Anh về đại viện à?"
Trước đó Uông Quân đã từng nhắc, hôm nay nhà có tiệc gia đình. Anh ta vốn là người con hiếu thuận, cho dù bận rộn thế nào, mỗi tuần cũng sẽ cố gắng thu xếp thời gian về một chuyến.
"Ừ." Anh ta gật đầu, cười áy náy với cô ta: "Anh phải về một lát. Nếu em có việc thì để anh đưa em về trước."
Nhậm Diểu mỉm cười: "Cũng lâu rồi em chưa gặp dì Quân."
Xe nổ máy, tiếng động cơ vang lên. Cả quãng đường đều yên lặng.
Trước khi bước vào cổng lớn, Nhậm Diểu ghé vào một cửa hàng gần đó mua chút quà. Khi đi ra, cô ta lon ton chạy đến dưới tán cây, giơ mấy túi quà trên tay lên, cười hì hì nói với anh:
"Đừng nói với dì Quân đây là em mua vội ở ngay cửa nhé…"
Lúc ấy, Phó Yến đang hút thuốc. Nghe vậy, anh ta ngẩng đầu lên, cảm thấy buồn cười: "Em tưởng có thể giấu được bà ấy à?"
Nhậm Diểu nhún vai, nhưng trong lòng lại ngọt ngào, cảm giác như bản thân vừa được làm một đứa trẻ trước mặt anh.
Hồi nhỏ, tính tình cô ta không tốt, cũng chẳng chịu nhường ai. Vì là một trong số ít cô bé ở khu đó, lại thêm tính cách cởi mở, dễ gần, nên thường được mọi người chiều chuộng.
Có điều, cô ta chơi thân hơn với Triệu Khiên Trạch và Cố Vũ Dương, chứ ban đầu lại không mấy quen thuộc với Phó Yến. Sau này, anh ta ra ngoài khởi nghiệp, Nhậm Đông Minh và anh ta trở thành bạn bè, từ đó mới có thêm nhiều cơ hội tiếp xúc.
Anh ta đối xử với cô ta rất tốt, luôn nhẹ nhàng, ôn hòa, lúc nào cũng mỉm cười, tính tình lại rộng rãi. Mỗi lần đi công tác về, anh ta đều mang theo một đống quà, chưa bao giờ quên phần của cô ta.
Có điều, sự quan tâm của anh ta khác hẳn so với Triệu Khiên Trạch và những người khác. Anh ta vốn chẳng có cảm giác kính sợ với điều gì, luôn tỏ ra hờ hững, nhưng kỳ lạ là người ta lại không thấy bị xem thường, trái lại, giống như đó là lẽ đương nhiên. Đó chính là khí chất bẩm sinh, như thể khắc sâu vào tận xương tủy.
Ở trước mặt Phó Yến, đầu óc cô ta chẳng còn nhanh nhạy như thường ngày, chỗ nào cũng thấy bị kìm kẹp. Thật sự khiến cô ta vừa yêu vừa hận.
"Thật ra em vẫn luôn tự hỏi, một người như anh, rốt cuộc sẽ thích mẫu con gái thế nào?"
Tim Nhậm Diểu đập loạn nhịp, ngay giây phút ấy, cô ta rõ ràng cảm nhận được sự tĩnh lặng bao trùm cả không khí. Đây là câu hỏi cô ta đã muốn nói ra từ rất lâu rồi. Phó Yến quay đầu lại, trong mắt thoáng qua chút ngạc nhiên, nhưng rồi anh ta nhanh chóng khôi phục vẻ bình thản, chỉ mỉm cười nhàn nhạt, không đưa ra bất kỳ câu trả lời nào.
Vốn dĩ, anh ta đã mang vẻ ngoài khôi ngô tuấn tú, vai rộng chân dài, khí chất sắc sảo, trời sinh như một giá treo quần áo hoàn hảo. Dù gương mặt lạnh lùng, nhưng khi cười lại ánh lên một nét dịu dàng đến nao lòng.
Những lời vừa định nói, Nhậm Diểu bỗng nghẹn lại, vội vàng dời mắt đi nơi khác. Trong lòng cô ta ngổn ngang suy đoán, không biết nụ cười ấy có phải là chế giễu, khinh thường… hay chỉ đơn giản là anh ta không muốn chấp nhặt với những tính toán nhỏ nhen của cô ta.
Hoặc giả, anh ta vẫn còn cần đến cô ta, nên chẳng muốn xé toạc mặt nạ hòa khí này. Nhưng khi quay lại nhìn, cô ta chỉ thấy anh ung dung, hoàn toàn không có chút tức giận hay bận tâm nào. Tựa như những lời cô ta vừa nói chỉ là một câu chuyện cười, mà anh ta cũng chỉ thuận theo coi như đùa vui mà nghe. Trong lòng rối bời, cuối cùng cô nhịn không được thốt lên: "Thật ra tôi cũng từng khó xử với Ôn Lăng."
Anh ta bất ngờ quay đầu lại. Nhậm Diểu im lặng, trong lòng hiểu rõ, anh ta kinh ngạc không phải vì cô ta khó xử với Ôn Lăng, mà là bởi cô ta lại chủ động nhắc đến chuyện này với anh. Thế nhưng, dẫu vậy, nét mặt anh ta vẫn phẳng lặng đến khó chịu. Không, đó không phải sự bình thản, mà giống như một nụ cười mỉa mai không thành tiếng.
"Anh không tức giận à?!" Cô ta hít sâu, nghiến răng, cố giữ cho gương mặt mình không biến sắc.
Phó Yến chỉ bình thản: "Không có gì đáng để tức giận cả."
Nhậm Diểu bật cười: "Phải, trong lòng anh rõ ràng lắm. Điểm đáng sợ nhất của anh chính là không có trái tim. Chỉ cần là việc có lợi cho mình, anh bất chấp tất cả. Nếu buộc phải lựa chọn, anh cũng chẳng bao giờ chần chừ. Ôn Lăng rời xa anh, là vì anh đã chọn hy sinh cô ấy. Đó là tự anh chuốc lấy, chẳng liên quan gì đến tôi!"
Tim cô ta đập thình thịch, như muốn nhảy bật ra khỏi lồng ngực. Cô lén liếc nhìn anh qua khóe mắt. Người đàn ông này bề ngoài lúc nào cũng tỏ ra lịch sự, nhã nhặn. Nhưng một khi đã xé bỏ lớp mặt nạ ấy, thì chẳng ngần ngại nói ra những lời cay nghiệt nhất, không giữ chút thể diện nào.
Thế nhưng, trái với dự đoán của cô, Phó Yến không cãi lại, cũng không phản bác. Anh ta chỉ hơi cau mày, dáng vẻ như đang nghĩ đến chuyện gì đó, ánh mắt thoáng chút lơ đãng. Cô ta vừa thấy may mắn, vừa thấy khó chịu trong lòng. Sau đó, không khí chìm vào im lặng nặng nề suốt một quãng dài.
May thay, chẳng bao lâu thì họ cũng đến nơi. Bà quản gia dẫn họ bước vào trong, Nhậm Diểu thầm thở phào nhẹ nhõm. Phó Yến thì đi thẳng tới thư phòng gặp lão gia.
Phó Tông Lan đang luyện chữ. Cửa phòng mở rộng, bóng dáng ông thẳng tắp, in xuống nền ánh đèn vàng nhạt. Dù đã ngoài năm mươi, nhưng từng nét chữ vẫn mạnh mẽ, dứt khoát.
Phó Yến đứng chờ ở cửa, kiên nhẫn đợi đến khi ông hạ nét bút cuối cùng mới mỉm cười bước vào. Tiến lại gần, anh ta không vội mở lời, chỉ khom người nhìn xuống trang giấy, rồi cười nói: "Chữ đẹp quá. Công lực của bố ngày càng thâm hậu thật đấy."
Phó Tông Lan chẳng buồn ngẩng đầu: "Từ nhỏ con đã không chịu luyện chữ, giờ còn bày trò làm ra vẻ, không thấy gượng gạo à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!