Phó Nam Kỳ bày cho cô một chiêu rất đơn giản: biến thế bị động từ bên mua thành thế chủ động của bên bán.
Lô hàng trong tay cô tuy thuộc về công ty, nhưng lại không nằm trong kho ở Bắc Kinh. Ôn Lăng đã tự bỏ tiền đặt cọc trước, theo quy trình thì trong hồ sơ của tổng công ty sẽ có thêm một khoản này, và thế là công ty Nhuận Sâm nghiễm nhiên xuất hiện thêm một đối thủ cạnh tranh vô hình.
Cô không nói, ai mà biết được đây là do cô giở trò?
"Nhưng như vậy chẳng phải là lừa sao?" Lúc mới nghe anh nói ra kế hoạch này, Ôn Lăng còn ngẩn người.
Ánh mắt Phó Nam Kỳ nhìn cô chẳng khác nào đang nhìn một kẻ ngốc: "Đây gọi là binh bất yếm trá. Nếu không thì cô nghĩ sao, làm ăn dễ dàng thế à? Cứ thật thà quá thì sau này cô sống thế nào trong cái vũng lầy này?" Nói rồi, anh lại cầm bút gõ nhẹ lên đầu cô một cái.
Cô chẳng dám phản bác, chỉ lẳng lặng né ra một góc. Trong lòng thì lầm bầm: Đi học hồi đó học kém thầy cô cũng đâu có đánh! Anh đúng là quá nghiêm khắc rồi!
Vài ngày sau, Ôn Lăng bước vào vòng đàm phán lần thứ hai với Hứa Nhân. Quả nhiên, thái độ của đối phương không còn thản nhiên, ung dung như lần trước nữa, hiển nhiên là đã âm thầm đi điều tra qua.
Con người vốn thế, hễ thấy có kẻ khác tranh giành thì trong tiềm thức sẽ mặc định món đồ kia là thứ tốt.
Khi cô đưa lại bản kế hoạch mới, bản đã được cô chỉnh sửa theo chỉ dẫn của Phó Nam Kỳ, ánh mắt Hứa Nhân rõ ràng sáng lên, khác hẳn lần trước.
Bản đề xuất trước đó của cô không phải là dở, nhưng phần thuyết minh về vật liệu còn quá chung chung, thiếu điểm nhấn. Lần này, cô tập trung nhấn mạnh đặc tính chịu nhiệt cao, làm rõ một hướng đi nổi bật, trúng ngay điều Hứa Nhân đang mong muốn.
Không vòng vo, Hứa Nhân lập tức gật đầu quyết định ngay tại chỗ.
Khi tin tức truyền về công ty, sắc mặt Nhậm Diểu tức giận đến mức xanh mét. Những ngày sau đó, mỗi lần chạm mặt Ôn Lăng ở văn phòng, cô ta lại buông ra mấy câu mỉa mai châm chọc. Nhưng Ôn Lăng chẳng buồn để ý, chỉ tập trung làm tốt phần việc của mình. Và quan trọng nhất, cô đã bỏ túi khoản tiền thưởng béo bở.
Vui mừng quá, Ôn Lăng lập tức nhắn tin cho Phó Nam Kỳ: "Thành công rồi! Cảm ơn thầy Phó đã chỉ dạy, cúi đầu cảm tạ!"
Một lát sau, bên kia mới trả lời: "Thầy Phó?"
Ôn Lăng mới sực nhận ra mình lỡ lời. Nhưng thực ra, trong tiềm thức, cô luôn có cảm giác anh giống như một người thầy nghiêm khắc mà tận tâm. Hơi chột dạ, cô vội gửi thêm một cái sticker dễ thương để che lấp.
May mà anh không truy cứu thêm.
Ôn Lăng hiểu tính anh rộng rãi, chẳng bao giờ để tâm mấy chuyện vụn vặt, thế nên cô cũng thở phào nhẹ nhõm.
Em gái Ôn Từ đang học ngành Tài chính ở Đại học H. Thời gian này Ôn Lăng bận rộn công việc, đã lâu chưa đến thăm. Hai chị em hẹn nhau thứ Bảy, khi nghe tin, Ôn Từ mừng rỡ nhắn liền mấy tin:
"Yêu chị nhất!"
"Trên đời chỉ có chị là tốt nhất thôi!"
Ôn Lăng bật cười đáp gọn: "Dẻo miệng quá!"
Ôn Từ lại gửi thêm mấy icon lè lưỡi trêu chọc.
Sáng thứ Bảy, Ôn Lăng dậy thật sớm. Cô chọn mặc chiếc áo len cao cổ sát nách màu be mới mua mấy hôm trước. Phần lưng có đường khoét tinh tế, gợi chút gợi cảm kín đáo, khéo léo tôn lên những đường cong mềm mại trên cơ thể cô.
Trước đây, khi thấy Hoắc Tân từng mặc kiểu áo này, Ôn Lăng đã muốn thử lắm rồi nhưng vẫn còn băn khoăn. Không ngờ hôm nay khoác lên, hiệu quả lại ngoài mong đợi.
Phong cách trưởng thành, chín chắn mà vẫn giữ chút mềm mại này, cô lại có thể điều khiển một cách tự nhiên, không gượng ép.
Taxi dừng trước cổng trường. Ôn Lăng bước xuống, vừa đi vừa đảo mắt tìm bóng dáng của Ôn Từ trong đám đông. Đúng lúc ấy, điện thoại rung lên.
Là tin nhắn từ Ôn Từ: "Chị ơi, em đi với anh trai đến quán cà phê gần trường rồi. Cổng đông quá, bất tiện, chị qua đây tìm em nhé. Địa chỉ: Hải Điện ********."
Ôn Lăng vừa đọc đến hai chữ "anh trai", tim bèn dấy lên hồi chuông cảnh giác.
Ôn Từ tuy giỏi võ, nhưng đầu óc thì đơn giản, lại là lần đầu đến Bắc Kinh. Sao tự nhiên lại có "anh trai"? Chẳng lẽ… bị lừa rồi?
Không dám chần chừ, Ôn Lăng lập tức bắt xe đến địa chỉ kia.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!