Chuyến đi tham dự triển lãm công nghiệp kéo dài ba ngày. Hai ngày đầu, bận rộn đi dạo quanh triển lãm, còn ngày cuối cùng thì ai nấy đều ngầm hiểu dành cho việc tham quan du lịch.
Trên đường, cả nhóm tình cờ gặp vài người quen của Phó Nam Kỳ, nghe nói họ đến đây để xúc tiến một dự án gì đó, xong việc thì tiện thể ghé qua dạo chơi.
Cũng chẳng đi đâu nhiều, họ chỉ loanh quanh một vòng ở Dự Viên, rồi lại ghé miếu Thành Hoàng. Thật ra, mấy điểm du lịch này cũng na ná nhau, quảng cáo thì rầm rộ, nhưng đến nơi mới thấy cũng chỉ vậy. Thứ mang về nhiều nhất lại là túi lớn túi nhỏ các loại quà lưu niệm, mua xong mới biết rõ ràng bị chém đẹp.
Trên đường quay về, Ôn Lăng cũng bị nhét cho hai túi đồ.
Cô kiên quyết không nhận, nhưng cuối cùng Phó Nam Kỳ chỉ cười, nói một câu: "Cầm đi, mấy người đó thiếu gì đâu, mua về cũng chỉ để cho vui thôi, mấy thứ này rồi cũng vứt. Cô cứ coi như nhận giúp họ giải toả tâm lý, xem như góp một phần cho… Phát triển xã hội vậy."
Ôn Lăng không còn cách nào khước từ nữa, đành nhận lấy.
Trên đường Phó Nam Kỳ lái xe đưa cô về, vì rảnh rỗi, cô tiện tay mở mấy túi quà ra xem. Không ngờ từ trong hộp quà lại rơi ra một chiếc hộp đỏ nhỏ.
Chiếc hộp ấy không lớn, bên trong lót vải sa
-tanh xanh, nằm yên một miếng ngọc trắng trong vắt, được tạc thành hình Quan Âm, kèm theo một sợi dây đỏ để đeo.
Ôn Lăng thoáng sững người. Cô nhớ mang máng hình như có câu "nam đeo Quan Âm, nữ đeo Phật". Sao lại đưa cho cô thứ này?
Cô hơi tò mò, đưa tay chạm khẽ vào. Miếng ngọc sáng trong, mịn màng, chạm vào mát lạnh, đường nét điêu khắc tinh xảo, sống động đến mức chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết đây là vật phẩm thượng hạng.
Ôn Lăng nhớ lại, hình như vừa rồi chẳng có ai đưa cho cô món đồ này cả.
Trong lòng dấy lên một linh cảm khó nói. Cô vô thức quay đầu nhìn. Phó Nam Kỳ vẫn chăm chú lái xe, ánh mắt không hề liếc sang phía cô một lần.
Những món quà lặt vặt không đáng giá thì nhận cũng chẳng sao, nhưng thứ này lại quá quý trọng.
Cô vốn không tham, nghĩ "vô công bất thụ lộc", không có công lao gì thì không nên nhận. Thế nhưng với kiểu người như bọn họ, nếu đem quà tặng trả lại thì chẳng khác nào thất lễ, vừa tỏ ra nhỏ nhen, lại như thể… không biết điều.
Cuối cùng, trước khi xuống xe, Ôn Lăng chỉ lặng lẽ để chiếc hộp đỏ ấy lại trên ghế, rồi khép cửa, mỉm cười nói lời tạm biệt: "Phó tổng, hẹn gặp lại."
Qua cửa kính hạ nửa chừng, Phó Nam Kỳ khẽ gật đầu. Anh dõi theo bóng lưng cô gái đi xa dần cho đến khi hoàn toàn khuất hẳn, rồi mới cúi xuống nhặt lại chiếc hộp nhỏ kia.
Mở ra..
Chiếc dây chuyền Quan Âm bằng ngọc Hòa Điền vẫn lặng lẽ nằm trong chiếc hộp đỏ.
Lần đầu tiên anh tặng quà, lại bị người ta trả về. Hơn nữa, cách trả cũng khéo đến mức, xem như vẫn giữ được thể diện cho anh.
Phó Nam Kỳ khẽ mân mê miếng ngọc trong tay, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhạt, thoáng qua như không.
**
Tuần đó, Phó Nam Kỳ phải bay sang Úc công tác vì dự án mới. Những công việc liên quan, phần lớn Ôn Lăng đều báo cáo lại cho Phó Bình.
Ngày tháng bận rộn, nhưng cũng coi như trôi qua ổn thỏa. Có điều, luôn có người không để cô được yên bình quá lâu.
Thứ Tư, Từ Dung gọi cô đến, tươi cười thông báo: công ty sắp bình chọn "Tổ trưởng xuất sắc". Không ngoài dự đoán, ứng viên sẽ rơi vào giữa cô và Nhậm Diểu.
Nghe đến cái tên kia, Ôn Lăng bất giác chau mày, nhưng vẫn nhẫn nại nghe hết các yêu cầu. Điều kiện cũng chẳng có gì lạ, chỉ là phần thưởng khá hậu hĩnh, đủ khiến cô động lòng.
Nhưng muốn giành được danh hiệu này thì đâu có dễ. Từ Dung đưa ra yêu cầu nghiêm ngặt: cả hai phải cùng lúc đi thuyết phục một khách hàng lớn.
Vài ngày sau đó, Ôn Lăng gần như cắm rễ trong phòng làm việc, tập trung nghiên cứu đủ loại tài liệu liên quan đến dự án.
Khách hàng lần này là một ông chủ họ Chu, kiều bào, chuyên kinh doanh trong lĩnh vực môi trường, đang cần nhập một lô lớn nguyên vật liệu. Nhưng đối thủ nhắm đến "miếng bánh béo bở" này không chỉ có công ty của họ. Ngoài Nhậm Diểu, còn không ít doanh nghiệp khác cũng đang ra sức cạnh tranh.
Ôn Lăng đã phân tích kỹ. Thực lực của Hưng Vinh ở mảng này vốn không nổi trội. Về công nghệ, vật liệu hay giá cả, tất cả chỉ dừng lại ở mức trung bình. So với những đối thủ khác, ưu thế chẳng đáng kể.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!