Chương 34: Triển lãm Công nghiệp

Khi Ôn Lăng về đến nhà thì Trình Dịch Ngôn vẫn chưa ngủ. Trong phòng khách, la liệt hơn chục thùng hàng chuyển phát nhanh, cô ấy đang cầm kéo kiên nhẫn gỡ từng cái, miệng lúc thì "wow", lúc thì "chậc".

Tâm trạng vốn hơi tệ của Ôn Lăng bỗng chốc dịu lại, cô bước đến gần: "Cậu đang xem gì vậy?"

"Có đợt khuyến mãi, tớ mua quá trời. Haizz, tháng này cái ví lại teo mất một nửa rồi!"

Ôn Lăng bật cười, ngồi xổm xuống: "Để tớ gỡ cùng cậu."

Trình Dịch Ngôn quay đầu lại, ôm cô một cái thật chặt, cảm động đến mức như sắp rơi nước mắt:

"Trên đời chỉ có chị em bạn thân là tốt nhất, có bạn thân thì đúng là báu vật."

Ôn Lăng bật cười, gõ nhẹ: "Được rồi, bớt sến lại đi."

Rửa mặt xong quay lại phòng, kim đồng hồ đã chỉ mười một giờ. Ôn Lăng vươn vai lười biếng, chui vào chăn. Nhưng mãi vẫn không ngủ được.

Cô cầm điện thoại lướt qua, bất ngờ thấy mấy tin nhắn chưa đọc trên WeChat, tất cả đều từ Phó Nam Kỳ.

[ Trễ thế này rồi, đi đường nhớ cẩn thận. ]

[ Đến nơi thì nhắn một tiếng, gửi cho tôi định vị nhé. ]

Ôn Lăng nhìn chằm chằm hai dòng tin nhắn đó thật lâu, không hiểu lúc ấy mình nghĩ gì, vậy mà lại thật sự gửi một chữ "chít" sang.

Gửi đi rồi, chưa được bao lâu cô đã hối hận. Người ta là gì của mình chứ? Anh ấy đâu có nghĩa vụ phải đến đón. Có cho cô "leo cây" cũng là chuyện bình thường thôi. Dù sao người ta cũng là đại boss, còn là "nhà đầu tư" của cô nữa. Thế nhưng, tin nhắn đã gửi, muốn rút lại cũng chẳng kịp rồi.

Cô dứt khoát ném điện thoại sang một bên, kéo chăn trùm kín đầu. Không thấy thì khỏi bận lòng.

Ở đầu bên kia, Phó Nam Kỳ nhìn chằm chằm vào chữ "chít" sáng rực trên màn hình, lặng im rất lâu rồi bật cười.

Cô nàng đang giận sao?

Quen nhau cũng đã một năm, Phó Nam Kỳ coi như hiểu rõ tính cách của cô. Nhìn thì dịu dàng mềm mại, nhưng một khi bướng bỉnh lên thì tám con ngựa cũng không kéo nổi. Làm việc rất nghiêm túc, lại thông minh, chỉ là đôi khi hơi cố chấp, cũng có thể nói là còn non nớt với đời.

Cô chẳng giỏi giấu cảm xúc của mình, nhất là khi đối diện với người quen. Nếu là lúc mới gặp nhau, cho dù có giận đến mấy, đầu nóng đến mấy, thì con bé này tuyệt đối cũng không dám gửi cho anh cái thứ tin nhắn kiểu đó.

Phó Nam Kỳ chỉ cười cho qua, không hề truy hỏi thêm.

**

Hôm sau, khi Ôn Lăng đến công ty báo cáo công việc, tim cô vẫn cứ lơ lửng nơi cổ họng. Đến mức Phó Bình dẫn đường còn phải quay đầu nhìn cô mấy lần: "Cô sao thế? Tối qua mất ngủ à?"

"Dạ?" Ôn Lăng giật mình, vội hoàn hồn.

"Quầng mắt đen như gấu trúc rồi kìa." Anh ấy vừa cười vừa đưa tay chỉ chỉ.

Ôn Lăng lập tức đỏ mặt xấu hổ. Cần gì phải nhắc, sáng nay soi gương cô đã thấy đủ thảm hại rồi.

Nếu không phải vì sáng nay quá vội chẳng kịp trang điểm, thì chắc cô cũng đã phủ thêm mấy lớp kem nền để che quầng mắt rồi.

Đứng trước cửa phòng giám đốc, Ôn Lăng hít sâu một hơi, gõ nhẹ lên cánh cửa.

"Vào đi."

- Giọng nói uy nghiêm, quen thuộc vang lên.

Ôn Lăng ôm tập tài liệu, đẩy cửa bước vào, ngồi xuống chiếc ghế đối diện bàn làm việc. Phó Nam Kỳ vốn không phải kiểu lãnh đạo thích hành hạ cấp dưới, mỗi lần nghe báo cáo, anh đều lịch sự bảo người ta ngồi rồi từ tốn trình bày.

Có điều, cho dù anh có khách khí đến đâu, người ngồi trước mặt anh cũng khó tránh khỏi căng thẳng, phải cẩn thận từng li từng tí.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!