Chương 33: Tương phùng

Tập đoàn Tử Quang phú quý xa hoa, bao trọn cả một tầng. Trong đại sảnh người đến kẻ đi, bữa tiệc linh đình, trên sân khấu, người dẫn chương trình đã bắt đầu phần phát biểu.

Ôn Lăng gọi một ly rượu từ người phục vụ đi ngang qua, rồi tìm chỗ ngồi giữa đám đông. Chỉ nghe được một lúc, cô đã thấy hơi khó chịu, còn ngáp một cái.

Đảo mắt nhìn quanh, phát hiện mọi người cũng chẳng mấy ai chú ý, mỗi người một việc, không ít người còn len lén chuồn ra ngoài, ghế bên cạnh cô cũng bỏ trống mấy chỗ.

Cô bèn thuận nước đẩy thuyền mà đứng dậy, nói là "đi vệ sinh". Chẳng qua, cái gọi là "trốn đi vệ sinh" này, kéo dài bao lâu thì lại phải xem ý cô thôi.

May mà lúc cô quay lại, bài phát biểu khô khan kia đã kết thúc. Ôn Lăng lấy một chiếc đĩa nhỏ, gắp vài miếng bánh ngọt, rồi một mình đi ra bậc thềm ngoài hành lang ngồi xuống.

Đang ăn dở, bỗng có người từ phía sau vỗ nhẹ lên vai cô.

Ôn Lăng suýt nữa thì nghẹn, vội quay đầu lại: "Phó tổng?!"

Phó Nam Kỳ ngồi xuống cạnh cô: "Thấy tôi bất ngờ lắm à?"

Ôn Lăng có thoáng chốc không nói nên lời, chớp mắt mấy cái: "Không phải anh bảo sẽ không đến sao?"

"Cuộc họp xong rồi, rảnh rỗi, nên sang đây xem một chút."

"... À."

"Ngon không?" Ánh mắt anh khẽ liếc xuống.

Lúc này Ôn Lăng mới để ý đến chiếc đĩa trong tay mình, mấy miếng bánh vừa bị cô cắn loạn cả lên, vẫn còn dư không ít, mà màu sắc trộn lẫn vào nhau, trông cứ như đã chịu đủ loại tàn phá.

Giọng điệu anh vừa rồi, đuôi câu khẽ nâng cao, giờ nhớ lại mới thấy mang theo mấy phần trêu chọc.

Mặt Ôn Lăng nóng bừng: "... Cũng được ạ."

"Tôi thấy là khá ngon đấy."

"... " Cầu xin anh đừng nói nữa, để lại cho tôi chút thể diện đi.

Có lẽ thấy dáng vẻ cô đáng thương, anh không trêu chọc thêm, chỉ đổi chủ đề: "Sao không vào hội trường?"

"Anh cũng có vào đâu?"

"Tôi không thích những chỗ náo nhiệt như vậy."

Ôn Lăng kinh ngạc: "Không thích ạ?"

Phó Nam Kỳ: "Sao thế?"

Ôn Lăng chẳng hề che giấu suy nghĩ của mình: "Nhưng mà nhìn anh... Không giống kiểu người không hòa nhập chút nào." Làm việc gì cũng ung dung tự tại, bất kể ở đâu, trong hoàn cảnh nào, anh đều giữ được vẻ điềm nhiên thong dong.

Hơn nữa, tùy tiện buông vài câu mà cũng cực kỳ đúng mực. Một người khéo léo trong giao tiếp đến vậy, thế mà lại nói mình không thích chốn đông người.

"Không phải cô cũng gặp ai cũng cười đó sao? Thế mà giờ lại ngồi đây một mình?"

"Tôi khác." Ôn Lăng nghĩ một chút rồi đáp: "Tôi như thế là bất đắc dĩ thôi. Muốn ăn cơm, gặp người giỏi hơn mình thì phải nịnh nọt. Anh thì khác."

Anh đâu cần phải xu nịnh ai, cũng chẳng cần làm vừa lòng bất kỳ ai. Thế nhưng anh lại luôn đối xử với mọi người chu toàn đến vậy. Ngay cả khi mấy kẻ vô danh chủ động bắt chuyện, anh vẫn giữ lễ độ cần có.

Nếu thật sự không thích, thì chẳng phải cứ việc phớt lờ là xong sao.

Dường như đoán được suy nghĩ của cô, anh khẽ cong môi cười, bàn tay thon dài tùy ý đặt lên đầu gối: "Người ở chốn giang hồ, thân bất do kỷ, câu này cô từng nghe chưa?"

Ôn Lăng gật đầu, rồi lại lắc đầu. Cô nhìn anh, ánh mắt mang theo nghi hoặc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!