Chương 32: Buổi tiệc tối

Cuối cùng thì Ôn Lăng vẫn chẳng học nổi cách đánh bi-a. Sau đó nghĩ lại, cô gửi tin nhắn WeChat cho anh để xin lỗi: "Có lẽ là tôi không có năng khiếu."

Anh thật sự đã kiên nhẫn hết mức, tận tình dạy cô suốt hơn hai tiếng đồng hồ. Nhưng tiếc rằng, gặp phải một học trò vụng về thế này thì cũng đành bất lực, chỉ biết lắc đầu bỏ cuộc.

Mùa thu sang, thời tiết dần trở lạnh.

Đầu tuần mới, không khí lạnh lại tràn về. Sáng sớm thức dậy, Ôn Lăng thậm chí còn hoài nghi mình bị ảo giác. Thời tiết này, sao cứ như vẫn đang ở mùa đông năm ngoái?

Đúng vậy… Thoáng chốc, đã một năm trôi qua. Trong suốt một năm ấy, có quá nhiều điều đã xảy ra, từ công việc cho đến chuyện tình cảm, tất cả đều đã thay đổi.

Giai đoạn hai của dự án đã tạm thời khép lại. Tiếp theo là bước vào tiến độ nghiên cứu và sản xuất mới, đồng thời khâu hoạch định và vận hành cũng phải bắt đầu lại từ đầu. Ôn Lăng dồn toàn bộ tâm huyết, sáng thứ Ba lên đường đến nhà máy gia công ở Thâm Quyến để thị sát.

Chuyến bay công ty đặt là lúc bảy giờ sáng, cô phải dậy từ trước năm giờ, tất tả chuẩn bị rồi vội vã chạy ra sân bay. Đến nơi, hai mí mắt đã nặng trĩu, gần như không thể mở ra nổi.

Cô liếc nhìn đồng hồ, còn tận một tiếng nữa máy bay mới cất cánh. Sớm biết thế thì đã ngủ thêm được một lúc rồi. Bình thường con đường này lúc nào cũng kẹt cứng, vậy mà hôm nay lại thông thoáng đến lạ. Đúng là ông trời chẳng chiều lòng người, cứ thích trêu ngươi vậy thôi.

Khi đến khu vực nghỉ chờ, các thành viên trong nhóm gần như đã có mặt đầy đủ. Ngoài mấy gương mặt quen thuộc, còn có ba bốn người lạ.

Ôn Lăng hơi sững người, chỉ thấy một người đàn ông cao lớn mặc vest đứng dậy, sải bước đi về phía cô: "Chào quản lý Ôn."

Ôn Lăng vội nở nụ cười, trong lòng lại nhanh chóng lục tìm ký ức về người này. Nghĩ một hồi, cuối cùng cô cũng nhớ ra, đây là một trong những lãnh đạo cấp cao của Khoa học kỹ thuật Tử Quang. Cô lập tức nở nụ cười chân thành hơn: "Chào Lương tổng."

Hai người bắt tay nhau, Lương Dũng bèn đưa tay về phía chiếc ghế bên cạnh, trịnh trọng giới thiệu: "Đây là Chủ tịch Phó."

Ngay chỗ rẽ có một chậu cây xanh che khuất tầm nhìn, đúng vào điểm mù nên vừa nãy Ôn Lăng không để ý. Nghe anh ta nhắc, cô lập tức quay đầu nhìn theo.

Ánh mắt chạm nhau, Phó Nam Kỳ từ phía sau tờ báo ngẩng đầu lên, mỉm cười nhã nhặn với cô. Ôn Lăng khựng lại một giây rồi mới hoàn hồn, vội chào: "Chào Phó tổng."

Sau khi lên máy bay, lại phải chờ thêm một lúc, máy bay mới lao vút trên đường băng. Có lẽ vì dậy quá sớm, màng nhĩ của Ôn Lăng ong ong, cả người khó chịu hơn bình thường.

Bên cạnh có người ngồi xuống, đưa cho cô một viên kẹo cao su.

Ôn Lăng hơi ngẩn ra, vội vàng nhận lấy: "Cảm ơn."

Người kia nói: "Không có gì."

Ôn Lăng vừa bóc lớp giấy bạc thì nghe thấy giọng nói quen thuộc ấy, cả người thoáng sững lại. Cô quay đầu nhìn sang, thì ra là Phó Nam Kỳ.

Anh tùy ý rút một quyển tạp chí từ túi ghế phía trước, đưa mắt nhìn cô như muốn hỏi ý.

Ôn Lăng đảo mắt quan sát xung quanh, phát hiện chẳng còn chỗ nào khác, bèn nhỏ giọng nói: "Không sao đâu."

Khi còn ở mặt đất, tiếng ồn ào vang dội khắp nơi. Nhưng một khi máy bay lao vút lên tầng mây, bốn phía lại trở nên yên tĩnh lạ thường, chỉ còn âm thanh ong ong của luồng khí bị xé toạc. Nhờ độ rung đã cân bằng, cảm giác bực bội lúc trước cũng biến mất.

Ôn Lăng xem tạp chí một lúc thì thấy mỏi mắt, cô đặt sách xuống, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Bầu trời xanh thẳm, vương vấn những dải mây trắng mỏng manh.

Nhìn xuống bên dưới, thành phố như biến thành một vương quốc đồ chơi thu nhỏ, những tòa cao ốc từng cao ngất trong tầm mắt giờ chỉ còn giống như những mô hình tinh xảo, gọn ghẽ nằm trong chiếc hộp nhỏ.

Trong mắt cô, Bắc Kinh trước đây luôn là nơi có nhịp điệu dồn dập, đường phố lúc nào cũng xe cộ ngược xuôi, vội vã, náo loạn. Thế nhưng từ trên cao nhìn xuống, chẳng ngờ lại trật tự và ngăn nắp đến vậy.

Ôn Lăng chợt hiểu ra, tại sao con người luôn khao khát được bước lên cao hơn.

"Đứng ở nơi cao nhất, nhìn xuống vạn vật đều nhỏ bé, đúng là chẳng sai chút nào."

"Rất ít đi máy bay à?" Phó Nam Kỳ nghiêng đầu hỏi cô.

Ôn Lăng không tiện lờ đi, bèn khẽ "ừ" một tiếng, nghĩ một lúc rồi bổ sung: "Chuyến bay thường hay trễ."

"Do thời tiết, vốn khó kiểm soát." Anh đáp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!