Chương 31: Nghi Vấn

Cuộc điện thoại hôm đó, ít nhiều vẫn để lại trong lòng cô một chút nghi vấn.

Thế nhưng dạo này công việc của cô thật sự quá bận, hoàn toàn không còn thời gian để bận tâm đến chuyện khác. Sau khi nộp báo cáo kết quả thí nghiệm giai đoạn hai của dự án, cô còn đích thân bay đến khu triển lãm Thâm Quyến để xem thành quả, tiện thể ký luôn hai hợp đồng.

Khi trở về Bắc Kinh thì đã là một tuần sau.

Hôm nay là ngày Tiểu Từ lên Bắc Kinh, hai người đã hẹn nhau ba giờ chiều, cô sẽ ra ga đón em.

Vì thế, Ôn Lăng đặc biệt xin nghỉ nửa buổi. Không ngờ Từ Dung lại bất ngờ gọi cô vào văn phòng. Đến khi rời đi thì đã là một giờ rưỡi.

Ôn Lăng vội vã chạy ra đầu đường giơ tay gọi taxi.

Nhưng có những lúc, càng sốt ruột thì càng không làm được việc, ông trời như cố tình trêu ngươi vậy.

Trước mắt, từng chiếc taxi lần lượt chạy qua, bảng đèn trên xe đều hiện chữ "đầy khách". Trái tim cô chùng xuống, lòng nóng như lửa đốt.

Phía sau vang lên một tiếng còi xe.

Ôn Lăng quay lại, một chiếc Maybach màu đen dừng ngay trước mặt.

Cửa sổ hạ xuống, cô thấy Phó Nam Kỳ ngồi ở ghế sau, ngạc nhiên gọi:

"Phó tổng?"

"Lên xe đi, tôi đưa cô đi."

"Không cần đâu, tôi phải đi đón em gái."

Đứng chặn ở ngã tư thật sự không tiện, cô bèn nhanh chóng giải thích chuyện em gái đến Bắc Kinh nhập học: "Chỗ đó xa lắm, tôi bắt taxi đi là được rồi."

"Giờ này mà cô còn định bắt taxi ra sân bay à? Có kịp không? Tin không, chỉ riêng tắc ở cầu Kinh Quảng thôi cũng đủ giữ chân cô cả tiếng đấy."

Tuy là câu hỏi, nhưng giọng điệu của Phó Nam Kỳ lại không hề để cô có cơ hội từ chối.

Ôn Lăng ngoan ngoãn bước lên xe. Đương nhiên, nguyên nhân lớn hơn cả là, cô thật sự sắp không kịp rồi.

Suốt quãng đường, cô luôn dán mắt vào điện thoại.

Lần đầu tiên Phó Nam Kỳ thấy cô sốt ruột đến vậy, lại nhớ đến chuyện trên vòng bạn bè trước đây, anh đoán hẳn cô em gái kia có vị trí vô cùng quan trọng trong lòng cô. Nếu không, với tính cách điềm đạm của cô, sao có thể đăng mấy dòng như thế.

Tới sân bay, Ôn Lăng vội vã xuống xe, suýt nữa thì trượt ngã ngay ở cửa.

Phó Nam Kỳ nhanh mắt, kịp thời đỡ cô: "Chậm thôi, vẫn kịp mà."

Giọng anh trầm xuống, như thấm sâu vào lòng, mang đến cho cô chút an ổn.

Ôn Lăng lại liếc đồng hồ, thấy máy bay còn năm phút nữa mới hạ cánh, lúc này trái tim cô mới yên lại.

Băng qua sảnh, Ôn Lăng vừa nhìn qua dòng người đã nhận ra Ôn Từ từ xa.

"Chị…" Cô bé lanh lợi như chú chim nhỏ, len lỏi qua đám đông rồi lao thẳng vào lòng chị. Trời thì rét căm căm, vậy mà trên người cô bé chỉ mặc mỗi chiếc áo len.

Ôn Lăng buông em ra, cau mày: "Sao ăn mặc phong phanh thế này? Ở Bắc Kinh lạnh lắm, không biết tự mặc thêm áo à?"

Cô chẳng cho em gái cơ hội phản bác, cởi ngay áo khoác lông vũ của mình, quàng lên người Ôn Từ. Hành động này lập tức khiến cô bé phản đối ầm ĩ: "Làm gì có lạnh như chị nói đâu!"

"Đây là trong nhà, ra ngoài rồi em sẽ biết thế nào là lạnh."

Cô vừa lẩm bẩm vừa kéo áo cho em, dáng vẻ nghiêm túc chẳng khác nào một "tiểu phụ huynh", hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài thường ngày cần người bảo vệ. Phó Nam Kỳ đứng bên, bất giác liếc cô thêm một cái.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!