Chương 30: Lời mời

Lời này vừa thốt ra, Ôn Lăng cũng chẳng còn khách khí nữa, thẳng thừng nói: "Nếu không thì tự cô tránh ra, nếu không tôi báo cảnh sát. Cô chọn đi."

"

Sắc mặt Chung Thiến thay đổi rõ rệt, ngay sau đó giận dữ đến mất kiểm soát: "Rốt cuộc cô có biết xấu hổ không vậy! Hai người đã chia tay rồi! Cô còn bám lấy anh ấy, phá hoại tình cảm của chúng tôi! Hay là cô thích giật đàn ông của người khác hả?!"

Cô gái này quả nhiên không giữ nổi bình tĩnh, tiếng sau còn gay gắt hơn tiếng trước, như thể cô đã giết cả nhà cô ta vậy. Ôn Lăng chỉ thấy buồn cười.

Lúc còn yêu thì phải chịu đựng đủ loại "đào hoa thối" bủa vây bên cạnh anh ta. Đến khi chia tay rồi, cũng không được yên.

"Tránh ra."

Thấy cô ta còn chắn trước mặt, Ôn Lăng gạt tay Chung Thiến ra định bước đi, nào ngờ đối phương lại bất ngờ nhào tới, túm chặt lấy tay cô, rồi đột ngột ngã phịch xuống đất.

Một cảnh như thế khiến không ít người quanh đó dừng lại xem.

Chẳng rõ là đang diễn hay thật sự xúc động, nước mắt Chung Thiến không ngừng lăn dài, rất nhanh đã ướt đẫm cả gương mặt, nhìn rất đáng thương. "Chị, chị buông tha cho anh ấy đi. Anh ấy không còn thích chị nữa. Giờ anh ấy là bạn trai em…"

Ôn Lăng: "…"

Câu nói này thật sự rất dễ gây hiểu lầm, rơi vào tai những người xung quanh, chẳng khác nào cô là cô người yêu cũ mặt dày đang quấn lấy bạn trai của cô gái tội nghiệp kia.

Ôn Lăng tức đến bật cười, nhưng trong tình huống này thì có giải thích kiểu gì cũng không rõ ràng được. Lại còn có người hóng chuyện đứng đó hùa vào, một bà cô trung niên còn lên tiếng than vãn: "Đúng là đạo đức xuống dốc thật rồi."

Ôn Lăng chẳng thể đi giải thích với từng người, bèn quay lại, nhìn thẳng vào bà ta: "Cơm có thể ăn bừa, nhưng lời thì không thể nói bừa. Bà hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện rồi à, mà đi đóng vai đạo đức giả ở đây?"

Bà cô đó vốn chỉ thuận miệng buông câu cho vui, không ngờ bị cô chỉ mặt gọi tên như vậy, mặt đỏ ửng, gắt lên: "Con gái thời nay không biết giữ gìn, đi phá hoại người ta yêu nhau còn lớn tiếng được nữa hả?"

"Phá ai yêu ai? Bà thấy tận mắt à? Hay là quen cô này?" Ôn Lăng chỉ thẳng vào Chung Thiến. "Cô ta là con gái bà chắc? Chưa phân rõ trắng đen đã vội bao che như vậy!"

Bà ta giận đến run người. Tưởng cô gầy yếu dễ bắt nạt, ai ngờ miệng lưỡi lại sắc sảo thế kia.

Còn Ôn Lăng, lúc này dường như đã tìm được mục tiêu, dồn toàn bộ hỏa lực về phía bà ta: "Tôi nói cho bà biết, người đàn ông trong miệng cô ta là bạn trai cũ của tôi. Tôi với anh ta đã chẳng còn nửa xu quan hệ! Không có bản lĩnh, bị người ta đá, giờ quay sang trút giận lên đầu tôi à?! Tôi nói vậy, bà đã rõ ràng mọi chuyện chưa? Còn muốn lo chuyện bao đồng nữa không?"

Bị cô dội ngược một tràng, bà kia á khẩu, không nói nổi câu nào. Ôn Lăng hất mạnh tay Chung Thiến ra, sải bước rời đi.

Lần này thì không còn ai cản nổi cô nữa. Mất đi trò vui, đám đông cũng dần tản ra.

Trong lòng Ôn Lăng vẫn nghẹn một bụng tức, vừa bước xuống bậc thềm bèn đá mạnh một viên sỏi, miệng lẩm bẩm mắng xui.

Ai ngờ viên đá nhỏ ấy bay đi đúng lúc, lại khéo léo lướt qua ống quần một người đàn ông bên cạnh, quần tây phẳng phiu, chất liệu vừa nhìn đã biết là hàng cao cấp.

Ôn Lăng lập tức dừng bước, ngẩng đầu lên. Và rồi, cô bắt gặp gương mặt Phó Nam Kỳ đang nhịn cười đến run cả khóe môi.

Cô khựng người tại chỗ mấy giây, khí thế cũng yếu đi mấy phần: "…Phó tổng, anh đứng đây bao lâu rồi vậy…"

Thật ra cô muốn hỏi là: Anh đứng đây xem trò vui bao lâu rồi?

Phó Nam Kỳ ra vẻ không hiểu ý, nâng cổ tay lên nghiêm túc xem đồng hồ: "Không lâu đâu, trước sau chưa đến năm phút."

Ôn Lăng: "…" Vậy mà gọi là không lâu?

Cũng may cô đã quen với việc bị anh xem như trò cười.

"Ăn gì chưa?" Phó Nam Kỳ hỏi, "Muốn đi cùng không?"

"Anh còn chưa ăn à?"

"Năm giờ có cuộc họp, kéo dài đến tận bây giờ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!