Chương 3: Gặp lại

Không hiểu sao, lòng Ôn Lăng bỗng thấy chộn rộn, cô vội nở một nụ cười thân thiện: "Cảm ơn anh."

Đáp lại phép lịch sự ấy, anh cũng khẽ mỉm cười.

Chỉ là nụ cười rất nhẹ, như một phép xã giao thoáng qua, chẳng chạm được đến đáy mắt, một kiểu khách khí đúng mực, xa cách mà lạnh nhạt.

Ôn Lăng đưa mắt tiễn hai người đàn ông ấy rời đi, bên cạnh bỗng vang lên giọng của Trương Nguyệt: "Trời ơi, đẹp trai quá mức cho phép! Cả hai đều là cực phẩm luôn ấy. Nhất là anh mặc áo len kia, chậc chậc, tiếc là là... Chú mất rồi. Tôi chưa sinh ra, thì người đã già."

Ôn Lăng nghe vậy thì liếc cô nàng một cái đầy khó hiểu: "Cả hai còn chưa đến ba mươi mà?"

Trương Nguyệt lườm cô như nhìn sinh vật lạ: "Anh mặc vest kia chắc tầm hai bảy, hai tám. Nhưng người đi sau, mặc áo len ấy à, chắc chắn không đơn giản thế đâu."

Ôn Lăng nhún vai, ra vẻ không hiểu. Nhưng trong lòng thì tràn đầy tò mò về thân phận hai người đó.

Không ngờ, chưa đầy mấy hôm sau, đáp án đã lộ diện. Bởi vì, gã phó quản đốc từng cầm đầu gây rối lập tức bị sa thải. Nhà máy còn ra thông báo nội bộ, nói anh ta kích động công nhân tụ tập gây rối, không những bị cắt hết tiền trợ cấp, mà còn phải chịu trách nhiệm pháp lý.

"Chiêu này chơi mạnh tay ghê ha."

Trong lúc ăn tối, Trương Nguyệt ghé đầu nói nhỏ với mấy đồng nghiệp, "Thế này ai còn dám manh động? Chỉ có điều, lần này tổng công ty ra tay dữ dằn vậy, chắc mấy người đến hôm qua có máu mặt không ít đâu?"

"Mấy người đó hình như đến khảo sát đầu tư khu công nghiệp đấy."

"À há, nhà đầu tư! Thảo nào oai thế. Nhưng mà với cái vụ vừa rồi, không biết công ty mình còn giữ được suất đầu tư không nữa. Cảm giác dễ "ngủm củ tỏi" lắm."

"Chuyện đó thì để sếp lo. Dù sao bọn mình vẫn có việc làm là được rồi, chill đi má ơi."

Ôn Lăng lặng lẽ nghe, không lên tiếng, miếng cơm trong miệng bỗng trở nên khô khốc vô vị.

Quay đầu nhìn lại, cô chỉ thấy những gương mặt dửng dưng, vô cảm, nhưng vẫn cố tự tìm chút niềm vui trong mớ bộn bề nhàm chán. Tốt nghiệp thạc sĩ, đi làm hơn một năm, bây giờ cũng xem như được thăng chức, nhưng nói cho cùng cũng chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường, lương mỗi tháng một hai chục triệu, đủ sống mà chẳng dư dả.

Chưa bao giờ, cô lại thấy con đường trước mặt mịt mờ đến thế.

Sự xuất hiện của Nhậm Diểu, giống như một khối đá chắn ngang con dốc mà cô đang cố gắng trèo lên.

Không nói đâu xa, dự án H5 mà cô phụ trách đang gặp trục trặc, trong khi dự án T2 do Nhâm Miểu cầm đầu lại được giới đầu tư săn đón nhiệt tình.

Cô hiểu rõ, H5 là dự án dài hơi, cần vốn đầu tư lớn ngay từ giai đoạn đầu, lại thuộc lĩnh vực chưa từng có ai khai phá. Không như T2, dễ triển khai, dễ thu hồi vốn, tất nhiên hấp dẫn hơn với nhà đầu tư.

Trước kia, còn có Tiết Dương tin tưởng và dốc sức ủng hộ, giờ thì không còn ai chống lưng nữa.

Đừng nói đến chuyện tiếp tục đầu tư cải tiến, ngay cả bản hợp đồng hợp tác ban đầu với Khoa học kỹ thuật Tử Quang cũng đang có nguy cơ đổ bể. Nếu lô hàng đó bên Tử Quang không nhận, mà bán không được, đọng lại trong kho, thì hậu quả, cô phải gánh hết.

Chưa kể, H5 hiện tại mới chỉ dừng ở mức thành công trong nghiên cứu ban đầu, loại sản phẩm này trên thị trường chưa từng phổ biến, không có người đầu tiên chịu thử như Tử Quang, thì chẳng biết bao giờ mới tìm được bên tiếp theo đủ dũng cảm đầu tư.

Ôn Lăng thật sự không thể nuốt nổi bữa cơm nữa, đứng dậy bước ra ngoài.

Trương Nguyệt có vẻ uống hơi nhiều, lảo đảo đi theo sau, khoác tay lên vai cô: "Sao thế? Mặt mày buồn rười rượi, như thể đang viết thơ thất tình ấy?"

Ôn Lăng khẽ cười: "Chỉ là tự nhiên thấy mình vô dụng quá. Giống như một con cá khô vậy."

Trương Nguyệt lập tức phản pháo, giọng đầy căm phẫn: "Cô là cá khô, thế tôi là cái gì?"

Ôn Lăng quay lại, nửa đùa nửa thật: "Cá khô đem đi phơi rồi nướng?"

Trương Nguyệt làm bộ giơ tay muốn đánh, Ôn Lăng vội vã bỏ chạy. Hai cô gái vừa cười vừa đuổi nhau trong ánh đèn đường mờ ảo, tiếng cười lan ra trong gió đêm, rồi dần tan biến vào khoảng không tĩnh lặng.

……

Cuối tháng Mười Một, Ôn Lăng trở lại Bắc Kinh, trời mỗi ngày một lạnh hơn. Cô tranh thủ dọn tủ quần áo, thay hết đồ mùa đông, quần áo trái mùa thì xếp gọn, gom lại đem đi giặt sấy ở tiệm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!