Phó Nam Kỳ hấp tổng cộng sáu con cua, con nào cũng to bằng bàn tay anh.
Ôn Lăng cầm dao ngắm nghía một hồi lâu, cuối cùng chỉ thấy phiền não, cua này đúng là khó xử lý thật. Không phải cô không biết ăn, mà là sợ ăn vào sẽ mất hình tượng, lát nữa dính đầy tay, đầy bàn thì ngại chết.
Tuy trước mặt anh cô đã chẳng còn bao nhiêu hình tượng để giữ, nhưng ít ra chút thể diện cuối cùng này vẫn phải giữ lại.
"Cứ thoải mái đi, làm bẩn cũng không sao, có dì giúp việc tới dọn mà." Phó Nam Kỳ nhìn ra cô đang ngần ngại, nhẹ nhàng nhắc.
Nhưng anh vừa nói vậy, mặt cô lại càng đỏ hơn.
Nhìn sang phía đối diện, anh đã tháo được mấy cái chân cua, còn gỡ được cả phần thân. Động tác dứt khoát gọn gàng, rõ ràng là rất có kinh nghiệm.
Đôi tay ấy thon dài, khớp xương rõ ràng, nhìn cực kỳ đẹp mắt, giống như một món đồ nghệ thuật vậy.
Con cua to tướng nằm trong tay anh, được anh từ tốn bóc tách gọn gàng, động tác vừa chậm rãi vừa thuần thục. Gương mặt anh cũng rất bình thản, điềm nhiên y như lúc làm việc.
Quả nhiên, người giỏi thì làm gì cũng giỏi. Trên đời này, rốt cuộc có thứ gì anh không biết làm, hoặc có thể khiến anh lúng túng không?
Cô còn đang nghĩ ngợi thì đôi tay kia đột nhiên dừng lại. Ôn Lăng theo phản xạ ngẩng đầu, đúng lúc chạm phải ánh mắt anh đang nhìn mình, trong mắt còn ẩn ý cười: "Nhìn gì thế?"
Tim cô giật thót một cái, vội quay đi chỗ khác, giả vờ tự nhiên: "Đâu có… Cua to thật…"
Khóe môi anh dường như cong lên một chút. Ôn Lăng càng thêm xấu hổ, cái gì với cái gì chứ, ngốc chết đi được. Lúc này cô có cảm giác, trong mắt Phó Nam Kỳ lại vừa gắn thêm cho cô cái nhãn "ngốc nghếch".
Đang mải nghĩ ngợi lung tung, anh đã nghiêng người qua lấy luôn con cua trong tay cô. Ôn Lăng ngẩng đầu nhìn theo, anh khẽ liếc cô một cái, ra hiệu: "Trước tiên là bẻ chân…"
Cô lập tức hiểu ra, Phó Nam Kỳ đang dạy cô cách ăn cua.
Mặt cô hơi nóng lên, nhỏ giọng biện bạch: "Không phải tôi không biết ăn… Chỉ là…"
Chỉ là ăn hơi xấu, ngại ăn trước mặt anh thôi.
Ai ngờ anh nhìn cô, bình thản nói một câu đầy chắc chắn: "Phần lớn người ăn cua, đều lãng phí đến năm mươi phần trăm."
Ôn Lăng: "?"
Phó Nam Kỳ: "Dù chỉ là ăn cua, nhưng nếu làm tới nơi tới chốn thì cũng là chuyện rất thú vị."
Ôn Lăng khựng lại, bỗng thấy lời anh nói cũng rất có lý, không kìm được mà đưa mắt nhìn kỹ từng động tác của anh.
Anh không dùng đến dụng cụ, chỉ dùng tay không để tách cua. Động tác vừa dứt khoát vừa gọn gàng, không chỉ đẹp mắt mà còn vô cùng thuần thục, như đang biểu diễn vậy. Cô càng xem càng bị cuốn theo, ánh mắt dán chặt không rời từng cử chỉ của anh.
Chờ đến khi con cua được anh xử lý gọn gàng, anh cầm một chiếc muỗng nhỏ bắt đầu xúc phần gạch bên trong: "Đưa bát."
Ôn Lăng lập tức hiểu ý, ngoan ngoãn đưa bát của mình tới trước mặt anh. Động tác nhanh đến mức khiến người ta phải trầm trồ. Anh khẽ liếc cô một cái, môi mím lại khẽ cười mà không nói gì.
Ôn Lăng lại rõ ràng cảm nhận được sự trêu chọc ẩn trong cái liếc mắt đó của anh, vội vàng nhìn đi chỗ khác, nhưng chiếc bát trong tay thì vẫn giữ nguyên không động đậy.
Ăn xong cua, trời vẫn chưa tạnh mưa.
Phó Nam Kỳ đứng cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài một lúc rồi nói: "Lát nữa tôi bảo Phó Bình đưa cô về nhé. Muộn thế này rồi, bắt xe cũng không an toàn."
Từ đây về đến vành đai năm còn một quãng, Ôn Lăng thật sự không tiện làm phiền người ta, huống hồ còn phải cử người chạy riêng một chuyến…
"Không cần đâu."
"Không sao cả, lát nữa cậu ấy còn phải mang tài liệu tới cho tôi, tiện đường thôi."
"…Vậy được." Nói đến mức này rồi, cô cũng không tiện từ chối thêm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!