"Có chuyện gì vậy, Lăng Lăng? Em đang nhìn gì thế?" Bên trong đường hẹp không tiện quay đầu, Hứa Thuật An đành đỗ xe bên lề rồi chạy nhanh tới.
Lối xe ra vào dưới toà văn phòng vốn rộng rãi, vậy mà giờ lại tắc nghẽn thành thế này. Anh ấy tò mò nhìn theo ánh mắt cô, chỉ kịp thấy một chiếc Cayenne màu xám bạc lướt qua như ảo ảnh, khiến người ta hoài nghi là ảo giác. Anh ấy khựng lại vài giây, chiếc xe đó trông thật quen mắt.
Ôn Lăng hoàn hồn, mỉm cười: "Không có gì đâu, vừa rồi thấy một người quen thôi."
Hứa Thuật An cũng không hỏi thêm.
Sau đó, khi đưa cô về đến dưới khu nhà trọ, Trình Dịch Ngôn đã đứng chờ sẵn ở cửa. Vừa thấy Hứa Thuật An, những lời lẽ th* t*c sắp bật ra bị cô ấy nuốt ngược vào, tỏ vẻ đoan trang kéo tay Ôn Lăng, hỏi han ân cần, nhưng ánh mắt thì thỉnh thoảng lại liếc nhìn Hứa Thuật An: "Lăng Lăng, anh chàng đẹp trai này là ai thế?"
Ôn Lăng nhức đầu: tật cũ của cô ấy lại tái phát rồi.
Cô đành bất đắc dĩ giới thiệu: "Hứa Thuật An, sư huynh hồi tớ học cao học."
Trình Dịch Ngôn chợt hiểu ra: "À, là vị sư huynh mà cậu từng nhắc đến à? Quả nhiên là nhân tài kiệt xuất."
Hứa Thuật An được khen mà ngượng ngùng, khẽ hắng giọng một tiếng, quay sang nói với Ôn Lăng: "Bạn em đã đến đón rồi, vậy anh không làm phiền nữa, gặp sau nhé."
"Ừm." Ôn Lăng vẫy tay tạm biệt anh ấy.
Nhìn bóng Hứa Thuật An vội vã rời đi, Trình Dịch Ngôn dậm chân, tỏ vẻ ấm ức nhìn cô: "Tớ đáng sợ lắm à? Hứ…"
Ôn Lăng nhịn cười, giải thích: "Sư huynh tớ ngại ngùng thôi, cậu đừng trêu anh ấy nữa. Lần sau gặp mặt nhớ giữ chút ý tứ, đừng doạ người ta. Mà này, chẳng phải cậu mới quen bạn trai mới sao? Lại chia tay rồi à?"
Vừa nhắc đến là Trình Dịch Ngôn đã bốc hoả: "Cái đồ chết tiệt đấy! Lúc theo đuổi thì ba hôm hai bữa hỏi han, kết quả tới sinh nhật tớ lại tặng mỗi một chậu sen đá năm đồng sáu miễn phí ship trên Taobao! Tình cảm gì mà chỉ toàn hứa suông!"
Còn giận hơn nữa là, tên đó vừa thả thính cô ấy, vừa tán tỉnh đồng nghiệp của cô ấy. Bị cô ấy bắt quả tang mà còn dám lớn tiếng nói cô ấy không có nữ tính.
Trình Dịch Ngôn tức đến mức bốc khói, lập tức tháo giày ném thẳng vào mặt anh ta, mắng một câu "Đồ con rùa đi chết đi", vậy là dứt khoát chia tay.
Ôn Lăng nghe cô ấy thêm mắm dặm muối kể xong cả câu chuyện, đã cười đến mức không thở nổi.
Trình Dịch Ngôn nổi đóa: "Còn cười! Cậu còn dám cười! Tớ ế đến giờ là do cậu chịu toàn bộ trách nhiệm đấy!"
Ôn Lăng: "Liên quan gì đến tớ?"
Trình Dịch Ngôn hậm hực: "Sao lại không liên quan? Nếu cậu mà xấu xí một chút, đừng có dịu dàng, hiểu chuyện, ăn nói dễ nghe như thế, thì có khi mấy anh chàng đó đã thích tớ rồi. Hừ! Mỗi lần hai đứa mình đi cùng nhau, tớ đều thành cái bóng bên cạnh cậu!"
"Vậy thì lần sau cậu tự đi một mình đi." Cô làm bộ định lên lầu.
"Ê ê ê, nói đùa mà, tớ vẫn thích đi chơi với cậu hơn chứ. Không thì ai giúp tớ nướng đồ, bưng đĩa? Cưng ơi…" Trình Dịch Ngôn lại bám dính lấy cô, dụi đầu vào hõm cổ cô, giọng nũng nịu: "Cậu là tim, là gan của tớ mà…"
"Buồn nôn quá, tránh xa tớ ra…"
Bầu trời đêm trôi lững lờ những vệt mây trắng như bông, e rằng sắp có tuyết rơi. Gió bắt đầu thổi lên dưới bầu trời quang đãng, khuấy động bóng tối đặc quánh thành một bức tranh sao đêm của Van Gogh.
**
Phó Yến lái xe trở về căn hộ ở Quốc Mậu. Mở khoá bằng vân tay, bước vào nhà. Vẫn là căn hộ quen thuộc đó, nhưng giờ đây trống trải lạnh lẽo đến lạ, không còn một chút hơi người.
Anh ta vốn đã hay đi công tác xa, nhưng từ khi cô rời đi, nơi này đột nhiên trở nên lạnh lẽo như thể đã bị bỏ hoang nhiều năm.
Anh ta cúi đầu liếc qua, nhiệt kế hiển thị nhiệt độ phòng là 24°C.
Kỳ lạ thật.
Trong tủ lạnh chỉ còn trứng gà và vài món khô. Anh ta nhìn qua, chẳng buồn ăn, đành đặt một phần đồ ăn ngoài.
Phó Yến ngồi một mình trước bàn trà, ăn tô mì vừa giao tới, bỗng nhớ lại thời điểm này năm ngoái, Ôn Lăng đã từng nấu cho anh ta cả một bàn đầy món ngon.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!