Chương 26: Ngõ hẹp

Hôm nay trung tâm thương mại đang tổ chức sự kiện, sảnh tầng một còn có cả rút thăm trúng thưởng, người đông như nêm, náo nhiệt không tưởng.

Ôn Lăng cao mét sáu tư, không thể xem là thấp, nhưng giữa biển người chen chúc như này, cô chẳng khác gì một viên sỏi nhỏ ném vào hồ nước rộng, chẳng khuấy lên nổi một gợn sóng.

Cô phải vất vả lắm mới giành được phiếu rút thăm, hớn hở như đứa trẻ tranh được kẹo, chạy thẳng về phía anh: "Ngài Phó, tôi lấy được rồi."

Anh liếc mắt nhìn: "Giỏi lắm."

Lời khen chẳng có chút thành ý nào, nhưng Ôn Lăng cũng chẳng để tâm. Với kiểu người như anh, những thứ có thể khiến anh để ý vốn đã ít đến mức hiếm như lông phượng sừng lân, huống chi lại là chuyện nhỏ nhặt như vậy.

Tuy anh làm kinh doanh, nhưng do khoảng thời gian này tiếp xúc nhiều, cô cũng lờ mờ nghe được mấy chuyện tán gẫu trong công ty về xuất thân của anh. Về gia đình anh, về cha anh, về ông ngoại anh... Tóm lại, tất cả đều quá xa vời với cô, đến mức dù có kể tường tận ra, cô cũng chẳng thể hình dung nổi sự cao quý ấy.

Giống như suốt bốn năm bên nhau, Phó Yến chưa từng một lần nhắc đến xuất thân của mình. Khoảng cách quá lớn, nói hay không nói, kỳ thực cũng chẳng có gì khác biệt. Dù có kể ra, cô cũng không thể đồng cảm, không thể hiểu được cuộc sống của những người như họ, càng không thể hoà nhập.

Nhưng Phó Nam Kỳ không giống Phó Yến. Ở trước mặt Phó Nam Kỳ, cô có thể không ngại làm trò cười, giống như một đứa trẻ vô tư nghịch ngợm trước thầy cô. Nhưng với Phó Yến, cô không còn chịu đựng nổi bất kỳ sự xấu hổ nào dù là nhỏ nhất. Chính vì có quá nhiều ràng buộc, con người ta mới càng dè dặt, chùn bước.

Ôn Lăng đã nhìn thấy Phó Yến trong lúc tâm trí còn đang mơ hồ như thế. Thang cuốn chậm rãi đưa người lên tầng. Qua hành lang kính, cô thấy anh ta đang đứng im lặng trước biển quảng cáo, cúi đầu nhắn tin. Bên cạnh là một cô gái lạ mặt, có vẻ vẫn còn là sinh viên, ăn mặc trẻ trung tươi tắn. Cô ta đang chọn đồ, chọn xong thì quay lại, hai tay cầm hai chiếc áo đưa lên trước mặt anh ta như muốn anh ta chọn giúp.

Hình như cô ta che mất màn hình điện thoại, khiến anh ta có phần bực bội mà đẩy ra, nhưng trên khóe mắt khóe mày lại hiện rõ nét bất đắc dĩ xen lẫn nuông chiều.

Vô cớ, Ôn Lăng lại nhớ đến thời điểm bốn năm trước, khi họ mới bắt đầu yêu nhau, anh ta cũng từng dịu dàng chu đáo như vậy. Nhưng hiện tại, cô đã là người của quá khứ.

Thang cuốn chạm đến tầng, khung cảnh trước mắt thoáng qua như ánh sáng lướt nhẹ mặt nước, ngoảnh đầu lại đã chẳng còn gì. Ôn Lăng thu lại ánh nhìn, lặng lẽ nhìn xuống đôi giày dưới chân.

Phó Nam Kỳ liếc nhìn cô một cái, một tay đút túi quần, không nói gì. Anh vốn không mấy quan tâm đến đời tư của người khác, cũng chẳng bao giờ xen vào. Nhưng cảm xúc sa sút của cô, ít nhiều vẫn làm ảnh hưởng đến tâm trạng anh.

Đi được vài bước, anh hỏi: "Tuyết chắc cũng ngớt rồi, cô có muốn đi dạo một chút không?"

Ôn Lăng ngẩn người, quay lại nhìn anh. Cứ như vậy, họ rời khỏi trung tâm thương mại, đến một hội sở gần đó. Nơi đó khá kín đáo, nằm phía sau một quán bar, muốn vào phải đi qua một tòa kiến trúc cổ mang dáng dấp chùa miếu.

Vào trong mới thấy, bên trong còn có một hành lang dài hun hút, nền lát bằng đá xanh cũ kỹ, hai bên là những thân cây khô đã rụng sạch lá. Gió thổi qua, cuốn theo những sợi liễu không biết từ đâu bay tới, lặng lẽ xoay vòng trong gió.

Ôn Lăng đưa tay ra đón, phát hiện là tuyết. Không phải chứ, lại bắt đầu rơi rồi...

Cô ngẩng đầu lên, Phó Nam Kỳ đã đi xa, đúng lúc ấy anh dừng bước quay đầu lại. Dưới ánh đèn mờ nhạt, bóng anh hiện lên nửa sáng nửa tối, tựa như một khung hình tĩnh trong tấm ảnh cũ kỹ, là những đường nét hoài niệm đã được thời gian cố định lại.

Cô vội vàng rảo bước đuổi theo, đi nhanh quá nên bắt đầu th* d*c. Ánh mắt bất giác lướt xuống, âm thầm so sánh chiều dài chân của hai người, so xong lại lặng lẽ dời mắt đi chỗ khác.

Thầm nghĩ: Không sao cả, ông trời sinh ta tất hữu dụng.

Phó Nam Kỳ dẫn cô đến một gian phòng phía trong sân sau. Bên ngoài hoang vu tĩnh mịch là thế, vậy mà bên trong lại là một thế giới hoàn toàn khác. Hương nước hoa thoảng qua, ánh đèn rực rỡ, đến cả nhân viên bưng khay đi qua hành lang cũng đẹp đẽ đến mức không chân thực.

Anh đưa cô lên tầng ba. So với tầng dưới, ở đây rõ ràng yên tĩnh hơn hẳn, mà quy cách cũng cao hơn rất nhiều.

Cô rón rén bước theo sau, sợ lạc mất anh. Cuối cùng hai người bước qua một cánh cửa kính hình bát giác. Sau cánh cửa là một tấm bình phong che lấp phần nào tầm nhìn, ánh sáng bên trong không quá sáng sủa. Ôn Lăng ngẩng đầu nhìn, hoa cỏ chim cá, sắc màu rực rỡ nhưng hài hòa thanh nhã, hóa ra là thêu tay Tô Châu tinh xảo.

Cô nhớ rõ, loại gấm thêu này, chỉ cần một tấc nhỏ cũng có thể lên đến cả vạn. Sau bình phong là một chiếc bàn vuông, mấy người đang tụ lại chơi bài, vừa đánh vừa trò chuyện, tiếng cười nói vang vọng, thanh thoát nhưng không lộn xộn, trái lại rất vừa tai.

Phó Nam Kỳ dẫn cô đến trong cùng: "Ngồi đi."

Ôn Lăng như ngồi trên đống kim, rón rén ngồi xuống, lúc thì nhìn bên này, lúc lại liếc bên kia. Nhưng đám người kia, trừ lúc Phó Nam Kỳ vừa bước vào thì có chào hỏi sơ qua, sau đó lại ai làm việc nấy, chẳng ai để tâm đến sự hiện diện của cô.

Ban đầu cô còn có chút câu nệ, nhưng nhanh chóng thả lỏng, tò mò mà đưa mắt nhìn xung quanh.

Phó Nam Kỳ đang nói chuyện với một người đàn ông mặc áo khoác da, nhìn nghiêng có vẻ quen quen. Thấy cô nhìn, người đó quay đầu lại, mỉm cười với cô một cái.

Ôn Lăng nhận ra, người này là ông chủ của Tín Thông, hình như tên là Tô gì đó.

Cô vội vàng nói: "Chào tổng giám đốc Tô."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!