Khi buổi tiệc kết thúc thì trời đã rất khuya, Ôn Lăng đứng bên lề đường gọi xe.
Căn nhà Tiết Dương đang ở là một tòa chung cư nhỏ, ra khỏi cửa rẽ phải là đến đường lớn. Cô vừa đứng đó chưa đến hai phút đã gặp không ít người quen đi ngang qua.
Bất kể thân phận thế nào, ai cũng có vị trí cao hơn cô. Cô lần lượt chào hỏi từng người. Phần lớn đều đáp lại lịch sự, tất nhiên, cũng có người thẳng thừng làm ngơ.
Ôn Lăng cũng không thấy nản, chỉ xoa xoa đôi bàn tay giữa gió lạnh, lặng lẽ tính xem tài xế còn bao lâu mới đến.
Một luồng ánh đèn rọi đến từ phía sau. Cô quay đầu lại, đúng lúc một chiếc Bentley màu xám bạc dừng lại bên cạnh cô.
Cửa kính xe hạ xuống, Phó Bình ngồi bên trong gọi ra: "Ngoài này lạnh lắm, lên xe đi."
Vừa thấy anh, Ôn Lăng đã đoán ra được người ngồi ghế sau là ai. Do dự một chút, cuối cùng vẫn lên xe.
Xe sang, ghế sau rộng rãi. Phó Nam Kỳ hơi nghiêng đầu, nhắm mắt dựa lưng vào ghế, không nói một lời nào, mười ngón tay đan vào nhau, thả nhẹ trên đầu gối.
Ôn Lăng hơi thấp thỏm. Xe chạy một lúc, cô mới dám lén liếc nhìn anh. Không ngờ đúng lúc anh mở mắt ra, vừa vặn bắt trọn hành động nhỏ của cô.
Ôn Lăng: "..."
Cô thật không hiểu mình xui xẻo thế nào, mỗi lần vừa có chút động tác nhỏ là lại bị anh bắt trúng. Là anh quá nhạy bén, hay là cô quá xui xẻo đây?
Cô cười khan mấy tiếng, gượng gạo xua tan không khí lúng túng: "Tổng giám đốc Phó, anh cho tôi xuống ở cổng tiểu khu là được rồi." Nói rồi vội vàng báo địa chỉ.
Phó Nam Kỳ gật đầu, dặn lại Phó Bình. Cô không chắc anh có còn giận chuyện lần trước không. Nếu chủ động nhắc lại thì sợ càng làm mọi thứ tệ hơn. Nhưng không nói thì...
Phó Nam Kỳ nhìn cô một cái, cúi đầu nhắn tin, nhưng lại mở lời: "Tôi không nhỏ mọn đến vậy."
Ôn Lăng sững người một chút, lúc ấy mới hiểu ra là anh đang giải thích. Cô lập tức chẳng biết nên đáp thế nào.
Một lúc sau, cô rụt rè ngẩng đầu nhìn anh. Phó Nam Kỳ đang cúi đầu gõ chữ, ánh sáng trắng nhàn nhạt từ màn hình điện thoại rọi lên gương mặt điển trai của anh, khiến đường nét anh tuấn trở nên càng rõ ràng. Sắc mặt anh rất bình thản, không có chút nào là đang giận.
Đến đây, cô mới nhận ra, thì ra trước giờ mình chỉ đang lo lắng thừa. Nghĩ vậy, cô cũng cảm thấy buồn cười. Đúng thế, người như anh, sao lại đi so đo mấy chuyện nhỏ nhặt như vậy? Là cô nghĩ nhiều quá.
"Nhưng, đúng là tôi có hơi thất vọng." Nhắn tin xong, Phó Nam Kỳ tắt điện thoại, nghiêng đầu nói tiếp, "Tôi cứ tưởng cô là người thông minh."
Ôn Lăng không nói nên lời. Rõ ràng ánh mắt anh chẳng hề nghiêm khắc, vậy mà khi rơi lên người cô lại giống như mang theo sức nặng ngàn cân, khiến cô không sao ngẩng đầu lên nổi.
Đặc biệt là hai chữ "thất vọng" kia, nghe qua tưởng rất nhẹ, nhưng thốt ra từ miệng anh lại như cây búa giáng mạnh vào tim cô. Ôn Lăng cúi đầu, không nói gì thêm.
Chiếc Bentley lao nhanh trên con đường vắng. Khu vực này khá hẻo lánh, người đi đường thưa thớt, bầu không khí trong xe cũng vì thế mà càng thêm yên ắng.
Lâu không nghe thấy cô lên tiếng, Phó Nam Kỳ quay đầu nhìn, chỉ thấy cô co ro trong góc xe như một quả cầu nhỏ, không biết đang nghĩ gì.
Nhìn thế nào cũng thấy... Có chút tủi thân. Sắc mặt anh thoáng ngây ra, trong đầu lặp lại lời mình vừa nói, xác nhận bản thân không có nói gì quá nặng.
Chỉ có điều… Người này giống như được làm bằng sứ, chỉ cần một câu nhẹ cũng khiến cô thế này.
Đáng lý ra anh nên làm ngơ, hoặc lạnh lùng nói một câu: "Quá yếu đuối thì rất khó sống sót trong môi trường công sở." Nhưng lời đến miệng, lại biến thành: "Nhưng ngoài chuyện đó ra, cô vẫn rất giỏi."
Ôn Lăng ngẩng đầu lên, ánh mắt mang theo chút do dự nhìn anh. Khoảnh khắc ấy, trong mắt cô như có vì sao lấp lánh, giống hệt một đứa trẻ đang mong được người lớn khen ngợi. Phó Nam Kỳ lặng lẽ dời mắt đi.
Trong lòng thầm nghĩ: Đúng là con nít.
Sau đó, anh đưa cô về tận dưới khu nhà. Ngẩng đầu nhìn lên: "Cô ở một mình à?"
"Còn một người bạn ở chung nữa." Nghĩ một chút, cô bổ sung thêm, "Là bạn thân."
Anh gật đầu: "Đã lắp cửa chống trộm chưa? Khu cũ kiểu này an ninh không tốt lắm, nhớ khóa kỹ cửa vào ban đêm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!