Sau khi rời khỏi toà nhà văn phòng, Ôn Lăng băng qua công viên, đi thẳng vào toà cao ốc đối diện. Cô bước vào thang máy, ấn tầng 42. Nhìn con số không ngừng tăng lên, kỳ lạ thay, trái tim cô lại dần tĩnh lặng.
Một tiếng "tinh" vang lên, âm thanh báo thang máy kéo cô trở về hiện thực. Ôn Lăng ôm tập tài liệu bước ra, định hình lại hướng đến văn phòng hội đồng quản trị.
Đứng trước cánh cửa gỗ lim chắc nịch, cô giơ tay gõ nhẹ vài cái.
"Mời vào."
Ôn Lăng vội vàng đẩy cửa bước vào, đang định cất tiếng chào thì ngẩng đầu lại bắt gặp một ánh mắt xa lạ. Cô đứng sững lại tại chỗ, hoàn toàn không ngờ giờ này trong văn phòng anh vẫn còn người khác.
Không biết nên mở miệng thế nào, đúng lúc ấy, Phó Nam Kỳ từ phòng tiếp khách bên trong bước ra, đặt một ly cà phê lên bàn làm việc: "Đây là Tổng giám đốc Tô của Tín Thông."
Tín Thông là nhà cung cấp nguyên vật liệu cơ khí hàng đầu trong ngành, thường xuyên hợp tác với Khoa học kỹ thuật Tử Quang.
Ôn Lăng lập tức hiểu ra, chỉ có điều, không ngờ tổng giám đốc của Tín Thông lại trẻ đến thế, dung mạo tuấn tú, khí chất phi phàm, thậm chí chẳng kém cạnh anh chút nào.
Nghĩ đến những người bên cạnh anh, không tính xa, chỉ riêng Phó Bình, Chu Hàm... Cũng chẳng có ai là tướng mạo tầm thường hay khí chất quê mùa. Không lẽ anh là kiểu chỉ nhìn mặt chọn người? Một ý nghĩ hoang đường chợt thoáng qua trong đầu cô như thế.
"Tổng giám đốc Tô, chào anh." Trong lòng xoay chuyển nhanh như chớp, bề ngoài cô vẫn giữ thái độ khiêm tốn.
"Chào cô." Tô Văn Châu mỉm cười ôn hòa, không nhiều lời, chỉ nói: "Hai người cứ tiếp tục." Sau đó cầm tập tài liệu của mình, bước vào phòng tiếp khách chờ đợi.
Chỉ cách nhau một cánh cửa kính, Ôn Lăng ngẩng đầu là có thể nhìn thấy. Anh đã cúi đầu xem tài liệu, không nhìn về phía này nữa.
"Cô tìm tôi có việc gì?" Phó Nam Kỳ lên tiếng.
Ôn Lăng vội thu lại ánh mắt, bắt đầu trình bày vấn đề mình đang gặp phải. Trong lúc nói chuyện, cô không nhịn được mà quan sát phản ứng của anh. Thế nhưng sắc mặt anh vẫn thản nhiên như cũ, không chút biểu cảm, hoàn toàn không thể đoán ra suy nghĩ bên trong.
Trong phòng ấm áp, anh chỉ mặc sơ mi, cúi đầu ký tài liệu. Nét bút phóng khoáng, mạnh mẽ, chữ viết rất đẹp. Lòng cô càng thêm thấp thỏm, gần như là cắn răng để nói cho xong.
Phòng họp lại rơi vào yên tĩnh.
Lúc này anh mới đặt bút xuống, không trả lời mà hỏi ngược lại: "Hồi trước, là ai đã cam đoan với tôi rằng tuyệt đối sẽ không xảy ra sự cố, cũng không làm chậm tiến độ công trình?"
Ôn Lăng như con vịt bị bóp chặt cổ họng, mặt đỏ bừng cả lên.
Cô vừa xấu hổ, vừa tự trách, nhưng giờ phút này cũng chỉ có thể nói: "Tôi biết lỗi của mình rất lớn, nhưng anh có mắng tôi bây giờ cũng chẳng giải quyết được gì." Vừa dứt lời mới nhận ra hình như mình đang cãi cùn.
Cứ nghĩ anh sẽ nổi giận, ai ngờ anh lại bật cười: "Cô bé, cô tiến bộ rồi đấy. Giờ biết học cách nói chuyện giống tôi rồi à?"
Ôn Lăng đỏ bừng mặt, không rõ câu nói này là khen hay mỉa mai, trong lòng càng thêm bối rối.
May là anh cũng chẳng có hứng đánh kẻ ngã ngựa, câu chuyện quay về đúng trọng tâm: "Đúng là cô có lỗi, nhưng lỗi lớn nhất không phải ở việc giám sát không chặt."
Ôn Lăng không hiểu, ngẩng đầu nhìn anh. Anh dùng cây bút máy trong tay, chỉ về phía đối diện. Ôn Lăng hiểu ý, vội vàng ngồi xuống.
"Công ty nhiều người như vậy, lẽ nào lãnh đạo phải đích thân giám sát từng người một? Tại sao người mắc lỗi lại không nghiêm túc với công việc? Tại sao anh ta sai mà đồng nghiệp không báo lại cho cô, ngược lại còn bao che? Bởi vì trong mắt cấp dưới, cô chẳng có chút uy tín nào cả. Đó mới là nguyên nhân cốt lõi khiến dự án gặp trục trặc."
Một câu nói khiến người trong mộng bừng tỉnh, đầu óc Ôn Lăng như được giội gáo nước lạnh. Những suy nghĩ rối ren trong đầu như được một sợi dây xuyên suốt nối lại, dần dần trở nên rõ ràng. Thì ra, suy cho cùng… Vẫn là lỗi ở cô.
"Là lỗi của tôi, nhưng bây giờ tôi cũng không biết phải giải quyết thế nào, cũng không chắc liệu chạy tiến độ gấp có còn kịp không."
Anh liếc cô một cái, khẽ bật cười. Ôn Lăng không hiểu anh cười gì, lời định nói cũng nghẹn lại.
"Tôi từng nói rồi, người lãnh đạo thì không bao giờ sai." Nụ cười anh càng lúc càng sâu, mang theo chút ẩn ý: "Cho dù thật sự là lỗi của cô, cũng tuyệt đối không thể để nhân viên của mình nghĩ rằng đó là lỗi của cô. Có thể khiêm tốn, cần thiết thì nhận trách nhiệm, nhưng là một người lãnh đạo, bất cứ lúc nào cũng phải giữ được uy tín trước mặt cấp dưới.
Cô hiểu chưa?"
Trong ánh mắt đen nhánh, điềm tĩnh của anh, Ôn Lăng nhìn thấy chính mình đang đầy mơ hồ và hoang mang. Không phải cô không hiểu, những đạo lý ấy cô đều biết. Nhưng cụ thể làm thế nào… Cô chưa từng có kinh nghiệm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!