Trong đầu Ôn Lăng bất giác hiện lên câu mà Phó Nam Kỳ từng nói bên bờ ao nhỏ hôm ấy: "Tôi với anh ta, có qua có lại, không thân thiết lắm, nhưng gặp mặt vẫn có thể trò chuyện vài câu."
Thế nhưng, tình cảnh trước mắt… Lại có vẻ không giống như cô từng tưởng tượng.
Ôn Lăng không biết liệu mình có nên mở lời hay không, nhưng bầu không khí lúc này thực sự quá gượng gạo, khiến cô không thể ngồi yên nổi: "Tôi không sao rồi…"
Bên cạnh vang lên tiếng cười nhẹ nhàng của Phó Nam Kỳ, anh đưa cho cô một chiếc túi nhỏ: "Bác sĩ nói tốt nhất vẫn nên ở lại theo dõi. Sức khỏe là vốn liếng để làm việc, đạo lý này từ xưa đến nay không bao giờ thay đổi."
Ôn Lăng nhận lấy, phát hiện bên trong là thuốc đã được kê sẵn: "Cảm ơn anh."
"Không có gì."
Từ đầu đến cuối, Phó Yến vẫn lặng lẽ quan sát, thậm chí không liếc mắt nhìn lấy một cái. Giờ đây, anh ta mới liếc đồng hồ rồi đứng dậy cáo từ: "Vậy em nghỉ ngơi đi, hôm khác anh lại ghé."
Phó Nam Kỳ vẫn còn ở đây, Ôn Lăng cũng không tiện tỏ ra lạnh nhạt, đành nhẹ nhàng gật đầu: "Vâng."
Lúc vai lướt qua nhau, Phó Yến liếc nhìn Phó Nam Kỳ một cái. Cái nhìn đó mang theo nhiều tầng nghĩa, vừa như khinh thường, vừa như dò xét. Còn Phó Nam Kỳ chỉ mỉm cười, ánh mắt vững vàng không hề dao động.
Cánh cửa phòng khép lại, Ôn Lăng mới thấy dây thần kinh căng cứng trong người được buông lỏng.
"Cô nghỉ ngơi đi, tôi ra ngoài một lát." Phó Nam Kỳ nói.
Ôn Lăng gật đầu.
Cánh cửa lại khép lần nữa. Hành lang yên tĩnh, không một bóng người. Nhưng Phó Nam Kỳ như có linh cảm, bước thẳng về phía bên đông.
Đi tới cuối hành lang, quả nhiên thấy Phó Yến đang đứng đó. Anh ta khoanh tay dựa vào bức tường lạnh lẽo, tựa như đã đợi anh từ lâu.
Phó Nam Kỳ vừa dừng bước, Phó Yến đã quay đầu lại, cực kỳ ăn ý: "Tôi thật không ngờ, từ khi nào anh lại quan tâm đến một quản lý nhỏ của bên đối tác đến vậy?"
Phó Nam Kỳ thản nhiên mỉm cười, không hề tránh né ánh nhìn sắc lạnh đối phương bắn tới: "Chuyện đó hình như chẳng liên quan gì đến cậu thì phải?"
Không khí chợt lắng xuống một nhịp.
Phó Yến nhìn anh một lúc, sau đó cũng mỉm cười: "Anh chỉ đang lợi dụng cô ấy."
"Cậu nghĩ cô ấy cái gì cũng không hiểu sao? Điều mà con người sợ nhất không phải là bị lợi dụng, mà là không có giá trị để bị lợi dụng. Cô ấy không còn là đứa trẻ con nữa, cô ấy có điều mình muốn theo đuổi. Còn cậu, nếu không cứ mãi tự cho mình là đúng, có lẽ nhiều chuyện đã không đến mức này."
"Việc của tôi, không đến lượt anh dạy."
Phó Nam Kỳ khẽ bật cười, không hề bị ảnh hưởng bởi lời lẽ sắc bén của anh ta: "Tôi chỉ đang nói một cách công bằng."
Phó Yến nheo mắt, ánh nhìn lạnh như dao: "Không hề có một chút tư tâm?"
Phó Nam Kỳ đáp: "Công việc là công việc, chuyện cá nhân là chuyện cá nhân."
Phó Yến gật đầu, trước khi rời đi còn nhìn anh một cái thật sâu: "Tốt nhất là vậy."
Từ phía sau, Phó Nam Kỳ chậm rãi nói: "Có thời gian thì về nhà cũ một chuyến đi, Tết sắp tới rồi, cả nhà cũng nên tụ họp một chút."
"Tôi sẽ về nếu có thời gian."
Trở lại phòng bệnh, Phó Nam Kỳ thấy ánh mắt cô dán chặt vào anh không chớp, như thể có chút căng thẳng, khiến anh bật cười, tiện tay đóng cửa lại: "Nhìn tôi như thế làm gì? Trên mặt tôi nở hoa à?"
Ôn Lăng lắc đầu, rồi lại ngập ngừng.
Phó Nam Kỳ vỗ vỗ đầu gối, ngồi xuống: "Có gì thì nói thẳng."
Ôn Lăng do dự một hồi, cuối cùng vẫn lên tiếng: "Hai người không cãi nhau chứ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!