Công việc tuy bận rộn, nhưng cuộc sống lại vô cùng đầy đủ và phong phú.
Có lẽ thật sự là họa hết phúc đến, gần đây vận may liên tiếp mỉm cười với Ôn Lăng. Trước Tết cô còn nhận được một dự án lớn. Mặc dù quá trình có hơi rườm rà, nhưng hiệu quả lại rất đáng kể.
Hôm đó cô đến cuộc hẹn lúc 11 giờ trưa, đến khi rời đi thì đã là 2 giờ chiều.
Vừa bước ra khỏi cổng, một cơn gió lạnh thốc tới khiến cô rùng mình co rúm. Lúc này mới cảm thấy hơi đói, vừa rồi mải mê bàn chuyện, cơm cũng chỉ ăn được vài miếng.
Có cuộc gọi đến, Ôn Lăng run run bắt máy: "Alô…"
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, rồi bật ra một tràng cười sảng khoái: "Cô đang làm gì thế? Sao run cầm cập vậy."
Ôn Lăng biết anh ấy không có ác ý, khịt mũi một cái, thở dài: "Đến Park Hyatt đàm phán công việc, vừa mới xong, đang đứng bắt xe ngoài đường."
Phó Bình bật cười: "Vậy thì tiếc quá, nếu cô gọi sớm chút, tôi đã cho cô đi nhờ một đoạn rồi."
Ôn Lăng không đáp, những lời khách sáo như thế sao mà coi là thật được. Anh ấy có muốn đưa đi thật, cô cũng ngại chẳng dám ngồi. Đám công tử nhà giàu như họ, quen thói trêu chọc người khác.
Còn bao nhiêu phần là thật lòng, bao nhiêu phần là xã giao? Trong lòng cô rõ hơn ai hết.
"Báo cáo tôi đã gửi vào mail cho anh rồi."
Phó Bình "ừ" một tiếng: "Tôi xem rồi, có vài chỗ chưa ổn. Một lát tôi gửi lại cô bản chỉnh sửa, nhớ sửa lại nhé."
Ôn Lăng tối sầm mặt mày, cười khổ: "Sao anh cũng giống Ngài Phó thế…"
Phó Bình im lặng một lát, chỉ cười khẽ, không đáp lời. Ôn Lăng bỗng thấy có điềm chẳng lành, còn chưa kịp nói gì để cứu vãn tình hình, thì bên kia đã vang lên một giọng nói trầm thấp đầy cuốn hút: "Ba giờ chiều còn cuộc họp, chuẩn bị đi."
Đầu óc Ôn Lăng ong ong, sau đó cũng chẳng nhớ nổi Phó Bình đã nói gì thêm, chỉ ngẩn ngơ mà cúp máy. Rồi, cô cứ như một tân binh nhỏ ngoan ngoãn đứng chờ ở cửa. Năm phút sau, Phó Nam Kỳ và Phó Bình từ sảnh lớn đi ra, cô lập tức đứng thẳng người theo phản xạ.
Ánh mắt của Phó Nam Kỳ quét qua phía cô, chỉ nhàn nhạt liếc một cái rồi cúi người bước lên xe. Tim Ôn Lăng bất giác khựng lại một nhịp.
Phó Bình nén cười, vỗ nhẹ vai cô: "Đi thôi, tiện đường."
Ôn Lăng như mất hết ý chí sống, chán nản leo lên ghế sau.
May mắn là cả quãng đường im ắng, Phó Nam Kỳ không hỏi han gì. Dần dần, cô cũng thả lỏng cảnh giác, len lén quay sang quan sát anh.
Người đàn ông bên cạnh đang nhắm mắt nghỉ ngơi, các ngón tay thon dài đan vào nhau. Dường như cảm giác được ánh mắt của cô, anh bỗng mở mắt nhìn sang.
Ánh mắt sâu thẳm ấy vừa chạm phải, tim Ôn Lăng bỗng hẫng một nhịp. Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng gượng cười: "Tổng giám đốc Phó."
"Biểu cảm gì vậy?" Anh đổi tư thế bắt chéo chân, tay ấn nhẹ lên thái dương xoa bóp.
Ôn Lăng chẳng biết anh có đang giận không, cũng không biết nên mở lời thế nào, chỉ cười gượng: "Không có gì ạ."
Anh lại nghiêng đầu nhìn cô thêm lần nữa. Ôn Lăng lập tức ngồi ngay ngắn, chuẩn bị sẵn tâm lý để bị tra hỏi. Ai ngờ, anh nhìn cô chăm chú một lúc lâu rồi lại "phì" một tiếng bật cười.
Sau đó nhận lấy laptop trợ lý đưa tới, tập trung gõ chữ, không nói gì thêm với cô nữa. Cứ thế, màn kịch nhỏ ngoài ý muốn này coi như tạm khép lại.
Giơ cao đánh khẽ.
Lúc ấy, Ôn Lăng thầm thở phào một hơi, chỉ cảm thấy mình đúng là gặp may lớn. Cô âm thầm thề trong lòng rằng sau này nhất định phải giữ mồm giữ miệng, tuyệt đối không nói năng tùy tiện nữa. Còn về nụ cười kia của anh, cô cũng chẳng dám nghĩ sâu.
**
Tới cổng Tử Quang Capital, Ôn Lăng vội vã xuống xe.
Không ngờ cửa sổ ghế sau xe lại hạ xuống. Cô không dám chậm trễ, ôm chặt tài liệu, cúi người xuống, dáng vẻ như một cô học sinh ngoan ngoãn đang chờ thầy giáo chỉ bảo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!